Điện thờ của tộc tinh linh và thú nhân tuy không tráng lệ như của nhân loại, nhưng không khí nơi đây trang nghiêm hơn rất nhiều. Lúc này, nơi đặt tượng ban đầu được thay bởi ghế thần rộng rãi, thần Ánh Sáng ngồi trên ghế, giơ tay về phía thiếu niên đang từ từ bước đến.
Hắn rất nhớ người nọ, hắn chưa từng nhớ nhung người nào đến vậy, chỉ muốn kề cận cậu ấy bằng cả linh hồn, cảm nhận tất cả những gì mà cậu ấy có thể cảm nhận.
“Bảo bối, sao thế? Không nhận ra ta à?” – Thấy thiếu niên cứ mãi đứng yên tại chỗ, hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
Thịnh não phẳng rốt cuộc giành được thắng lợi cuối cùng. Hắn giam cầm nhân cách lý trí của mình lại bằng vô số xiềng xích tinh thần, sau đó nhào vào lòng Cha như chim non về tổ, làm cho người nọ phải ngả người ra sau.
Tâm trạng bất an tức thì tiêu tán, thần Ánh Sáng ôm lại hắn thật chặt, phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
“Cha, sao giờ Người mới đến? Con rất nhớ Người, nhớ đến nỗi tim con cũng sắp chết lặng!” – Chu Doãn Thịnh ôm chặt hông Cha, vừa kể lể vừa rớt nước mắt. Trời đất chứng giám, hắn căn bản không muốn ra ngoài lịch luyện một chút nào. Hắn chỉ muốn ở lại điện thờ, yên lặng gần kề bên Cha.
Thần Ánh Sáng vừa vui vẻ vừa sầu não, vui vì tình yêu vô bờ của thiếu niên dành cho hắn, còn sầu vì cậu ấy cứ luôn dễ rơi nước mắt như vậy. Hắn hôn sạch nước mắt trên gương mặt người nọ, sau đó nâng cằm cậu lên, vội vã ngậm lấy bờ môi mềm mại ngọt ngào của người nọ.
Tình yêu nóng rực tích luỹ suốt bao nhiêu ngày nay ùa lên như vũ bão, nuốt chửng lấy hai người. Họ quấn quýt lấy nhau, phát ra những tiếng kêu rên thoả thích. Thiếu niên bị đặt úp người trên tay vịn, lưng hạ thấp, mông vểnh cao, hai má hồng rực, đôi mắt sũng nước, cầu xin – “Cha, chậm một chút, con sắp không chịu nổi nữa rồi. Cha, con muốn nhìn mặt Cha.”
Vừa định nghiêng đầu, thiếu niên lập tức bị người đàn ông nọ giữ chặt cằm, ra lệnh – “Nhắm mắt lại đi bảo bối, chỉ cần cảm nhận ta thôi là được.” – Hắn va chạm thật mạnh, cảm xúc sung sướng và nôn nóng cùng đan xen trên mặt. Nếu lúc này, thiếu niên có thể quay đầu nhìn một cái, cậu sẽ thấy mái tóc màu vàng kim của người đàn ông nọ đã hoá đen, đôi mắt chỉ còn lại Bóng Tối vô tận, hơi thở hiền hoà cũng bị tàn bạo và độc ác thế chỗ.
Đây tuyệt đối là một cuộc làm tình điên cuồng đến tột độ, sự giao hoà giữa linh hồn và thể xác khiến cả hai người đều mãi hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tóc và mắt của thần Ánh Sáng dần dần bình thường trở lại, hắn mới ôm thiếu niên đã mềm nhũn vào lòng, lấy áo thần che kín cơ thể người nọ. Hắn chốc thì nâng sợi tóc màu trắng bạc của thiếu niên lên hôn, chốc lại liếm đôi mắt ướt át của người nọ, vẻ mặt dịu dàng tột độ.
Chu Doãn Thịnh vùi khuôn mặt nóng rực vào vòng tay hắn, lí nhí nói – “Cha ơi, Người biết không, ngay cả tộc tinh linh thuần khiết nhất cũng xuất hiện ma vật.”
“Bất cứ chủng tộc nào cũng có thể bị ma khí ăn mòn, không có linh hồn nào sạch sẽ tuyệt đối cả.” – Thần Ánh Sáng vừa thì thầm vừa hôn phớt lên bờ môi sưng đỏ của thiếu niên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cao Thủ "Đổi Đen Thay Trắng" - Phong Lưu Thư Ngốc
HumorTác Giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể Loại: Đam mỹ, Xuyên không Một hack cơ khi bị Chủ Thần nhìn trúng thì sẽ chỉ làm nhân vật phản diện suốt mấy nghìn năm, kiếp nào cũng sẽ tìm đến con đường chết, rơi vào kết cục bi thảm. Rốt cuộc một ngày kia cũng thoát...