Chap 22

313 24 0
                                    

Hôm nay là ngày 21/9 sanh thần đại ca đó =)) hôm nay mình ra 3chap nha. Mình chỉnh sửa lại rồi đăng. Luvvv
-- -----

- M chưa biết? *T Như*

-Chưa, nhắc mới nhớ, lúc sáng kt không tốt lắm (ừ không tốt đâu ha bỏ mỗi bài khó), chết tớ rồi.... sao cậu không nói sớm chứ! *nó*

- Ơ này, hôm nay mới có lí do gọi cậu nên nói, với cậu có hỏi sao? *T Như*

-Thôi thôi, tớ mệt rồi cậu cũng nghỉ đi! *nó*

-Ơ này, thôi buồn vu vơ đi nhé! Tớ không có ở bên cậu ban đêm, cậu chịu được không? 8 năm rồi đấy ! Cậu cẩn thận anh Minh về là khỏi có mông mà xài nhé! *T Như chọc nó*

- Cậu nói sớm quá nhở? Thôi, tớ không sao, dù gì cũng chịu đựng 8 năm, một năm nữa cũng không sao! Mấy năm trước khi gặp cậu, không phải tớ cũng sống như vậy sao? * nó *

Hai đứa tám chuyện nhau một lúc rồi tắt máy. Nó thật ra không muốn nghĩ chỉ là không biết tại sao ý nghĩ đó cứ vào đầu mình. Nói chuyện xong với Ngọc Liên, T Như chưa kịp buông đt thì Hạ Vy đã gọi tới.

- Ê này, 1h rồi cậu nch chưa? *Hạ Vy*

-Nói rồi, vừa xong cậu làm gì gấp vậy? *T Như*

-Tớ lo cho Ngọc Liên thôi mà! *Hạ Vy*

- Cậu ấy sẽ không sao đâu, hết ngày hôm nay thôi! Năm nào cũng vậy! *T Như*

-Năm nào cũng vậy? Cậu ấy là bị gì? * Hạ Vy*

- Cách đây 8 năm, khi cậu ấy học lớp 3 thì ba mẹ cậu ấy chuyển lên Bắc Kinh sống để làm ăn. Mặc cho cậu ấy xin đi theo, ba mẹ cậu ấy cũng không đồng ý bắt cậu ấy ở lại Trùng Khánh học.

- Ở một mình?

-Cậu từ từ được không? Thật ra cậu ấy có một người anh trai tên là Vương Ngọc Minh, năm học lớp 11 đi du học ở Anh, hiện đã tốt nghiệp sắp về Trung Quốc. Lúc đó cậu ấy với anh. Vì 2 năm sau anh đi du học nên ở một mình. Nhưng khổ là số phận sắp đặt ba mẹ Ngọc Liên rời đi vào ngày 7/9 sau 2 năm người anh mà cậu ấy yêu thương, trân trọng, nghe lời nhất cũng rời đi và rời đi cũng vào ngày 7/9. Lúc ba mẹ cậu ấy rời đi, cậu ấy rất hay buồn, hay khóc thường là anh cậu ấy dỗ và ở bên. Nhưng ngày anh cậu đi, lịch sử lặp lại, cùng một ngày đó nên cậu ấy rất buồn kể từ đó, năm nào ngày 7/9 cậu ấy cũng đều rất buồn khi nhớ về chuyện đó.

- Hèn gì cậu ấy cứ như vậy suốt ngày hôm nay. Nhưng sao cậu ấy cứ nhìn ra cửa sổ vậy?

- Lúc buồn, khi nhìn ra bên ngoài nhìn lên bầu trời xanh mát sẽ khiến lòng dễ chịu hơn. Năm nào cũng v nên trở thành thói quen khó bỏ được.

- Tội cậu ấy! Ấy mà quên, nãy giờ lo hỏi chuyện của Ngọc Liên mà quên mất bên cậu 11h rồi! Ngủ đi tớ xin lỗi!

-Không có gì!

...Phòng nó...

Năm nào cũng vậy, khi đêm xuống vào ngày này nó thật sự rất sợ, muốn có người ở cùng mình. Mấy năm trước khi quen thân T NHƯ nó cũng ở một mình nhưng có lẽ do thời gian ở cùng T Như không dài nhưng cũng không ngắn, làm cho nó quên mất cảm giác năm đó! Giờ lại ở một mình nó bất giác rùng mình, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi ướt hết gối.

|[HOÀN ]| Người Thân Hóa Người ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ