Chương 58

521 32 16
                                    

Tiết trời mới đó còn chớm thu mà nay đã nhướn một chân sang mùa Đông lạnh lẽo. Thời gian vô tình trôi chới với, chẳng để lòng người kịp thích ứng.
Vương Tuấn Khải dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận rằng đã lâu lắm rồi anh chưa gặp cậu, đã lâu lắm rồi chưa nghe thấy tiếng của cậu. Nỗi nhớ cồn cào nhào xé ruột gan, cách quên tốt nhất là gì? Chính là lao đầu vào công việc. Nhưng làm mãi làm mãi cũng không còn việc để mà làm, không còn việc nữa thì dĩ nhiên là lại nhớ. Có một hồi đầu, tầm năm sáu tuần sau đó anh đã tìm đến rượu như tìm đến một người bạn để tâm sự. Nhưng khi đã ngà ngà say nỗi nhớ lại cuộc trào lên dữ dội hơn rất nhiều. Anh nhớ có một ngày anh say đứ đừ tại một quán rượu nào đó, người ta phải gọi điện cho Vương Nguyên đến đón anh về, dĩ nhiên Lâm Mạc Hoa cũng đến. Sau khi được hai người đó lệch xệch khuân về nhà, tỉnh rượu dĩ nhiên là bị Vương Nguyên mắng nhiếc cho tơi bời. Anh lúc đó cái gì cũng không không rõ, chỉ nhớ đúng một lời duy nhất:
"Anh nghĩ anh tự hành hạ bản thân thì Thiên Tỉ sẽ quay lại với anh sao? Anh nghĩ chỉ cần anh say là sẽ không còn nhớ về cậu ấy sao? Anh trai à, anh bằng này tuổi đầu rồi, sắp sang tuổi mới luôn rồi tại sao lại suy nghĩ ấu trĩ đến như vậy. Sự thật là cậu ấy cóc thèm quan tâm đến anh dù anh có nhảy từ lầu ba lầu bốn xuống dưới và khiến cái xác anh nát bét đi chăng nữa. Bởi vì cậu ấy hận anh và cậu ấy quên sạch, quên sạch sẽ rồi. Và anh cứ thử khiến bản thân anh bục rữa theo năm tháng đi, cho đến khi cậu ấy nhớ lại anh cũng không đủ sức để mà ở bên cậu ấy đâu."
Có lẽ anh khi đó đã bừng tỉnh. Giống như thất lạc trong cõi sương mù bỗng được ban tặng cho một ngọn đuốc sáng. Anh của hiện tại cái cần nhất chính là phải sống thật tốt, sống thật lâu để có thể an ổn chờ đợi cậu về. Đã không nỡ quên đã không thể bỏ, nếu chỉ có thể chờ thì phải chờ đợi theo một cách tốt nhất.
Thật ra anh muốn nhìn thấy cậu không có khó. Chỉ cần đến nhà bố mẹ Dịch là có thể thấy cậu ngay trước mắt nhưng không, trong lòng anh có rất nhiều sợ hãi. Giống như sợ bị tổn thương đau đớn nên sợ lửa, anh sợ nhìn thấy chính mình bị cậu ghét bỏ nên anh sống chết giữ chính mình lại, cột chặt tại đây. Ngày qua ngày sống cùng nỗi nhớ cồn cào ở trong tim, thú thực nó vô cùng đau đớn và nghiệt ngã.
Sau lần ấy Vương Tuấn Khải cao cao tại thượng, sống quy củ ngăn nắp một lần nữa thức tỉnh trong anh. Chỉ có điều mọi thứ như được cài đặt lập trình sẵn, không còn cái gì khiến anh có thể hứng thú nổi, anh biết thứ duy nhất làm động lực cho anh chỉ là việc chờ đợi, lại chờ đợi, tiếp tục chờ đợi và mong ngóng về một ngày Thiên Tỉ trở về với anh. Thỉnh thoảng anh có nghĩ nó thật sự là một mong ước xa xỉ và giống như là mơ mộng hão huyền vậy.
Vẫn luôn là Vương Nguyên giúp đỡ. Cậu đưa cho anh số điện thoại của mẹ Dịch, cậu nói thỉnh thoảng gọi điện cho mẹ Dịch để hỏi thăm về Thiên Tỉ, coi như để vỗ về chính mình rằng Thiên Tỉ vẫn ổn, vẫn sống tốt. Ban đầu anh định chỉ gọi một hai lần cho đỡ nhớ thôi nhưng sau cùng mẹ Dịch lại nói với anh:
"Con trai, tiểu Tỉ còn quên, còn chưa nhớ rõ nên nó sẽ không biết được đâu mới là hạnh phúc cả đời. Hiện tại nó chỉ làm theo bản năng, tùy hứng và ngốc nghếch. Nếu con còn thương nó như vậy thì gắng chờ nó và tin tưởng nó. Nó sẽ sớm nhớ lại. Hãy coi như đây là thử thách cuối cùng để có được một cái kết viên mãn."
Kế đó ngày nào cũng vậy mẹ Dịch luôn chủ động gọi điện cho anh, hỏi han sức khỏe, căn dặn anh vài lời sau đó liền nói cho anh nghe một ngày Thiên Tỉ làm gì, ăn gì, đi những đâu. Đều đặn thành một thói quen, sau, những cú điện thoại vào cuối ngày lại trở thành vitamin cho anh vào những ngày sau.
Hôm nay cũng thế, theo thường lệ anh gọi điện cho mẹ Dịch. Đầu bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Alo"
Anh cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn ở lồng ngực. Tất cả, tất cả đều hóa hư vô. Giọng nói mà anh bao ngày không khi nào thôi nhung nhớ, giọng nói của mà anh thương rất thương. Cuộc sống này quá đỗi là kỳ, khi anh nhớ đến phát điên cũng không cho anh nổi một giọng nói vậy mà trong bất chợt vô tình anh lại nghe thấy giọng nói ấy. Anh hít thật sâu vỗ về lại trái tim đang nhộn nhạo trong ngực nhưng bất thành. Anh im lặng chẳng nói cho đến khi tiếng tút... tút kéo dài mãi. Đôi môi cong lên, đã lâu lắm rồi chưa cười hạnh phúc như thế.

{LongFic Khải Thiên凯千: Tiểu Tương Tư}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ