Triều An (kết)

3.1K 91 48
                                    

Vất vả qua được 70 phút, dù đã nắm chặt tay gắng gượng, thân mình lại lần nữa động, roi rớt xuống anh hoảng hốt chụp lấy và tập giấy rơi tự do _ 30 roi, lại hấp tấp

Càng về cuối sức chịu đựng giảm xuống, cả đêm hôm qua anh không chợp mắt, đề cao cảnh giác quan sát xung quanh để có bất thường nào phản ứng kịp thời. Triều An thầm cám ơn trời đất giúp anh qua được 1 đêm bình yên, sự nóng vội xém chút nữa đã trả giá đắt.

Anh nghi ngờ tóc mình càng lúc càng trơn ? sao tập giấy cứ  xuống đất liên tục, cổ Triều An cứng đơ không chịu não điều khiển nên không cách nào giữ yên vật nguyên vị trí, còn phải phân tâm quỳ vững dù đầu gối giờ đã tê dại. 

Hết cách, anh cũng không buồn đếm rớt bao nhiêu bận, đưa hẳn tay lên vịn cho đến hết thời gian. Triều An cũng không dám nhìn nét mặt của ba như thế nào, trước sau cũng chỉ có 1 đường đến La Mã.

Hết giờ, Triều An cầu khẩn nhìn ba mở lời, đầu gối anh không khéo hỏng mất. 

"Rớt bao nhiêu lần ?" ba Đạt tiếp thu ánh mắt của con 

"Thưa ba, rất nhiều lần con không đếm cụ thể" 

"Sau này con lãnh đạo công ty cũng ước chừng như vậy" ông quăng sấp giấy trên bàn vào mặt Triều An

Anh nghi ngờ mình mấy ngày nay đầu óc có vấn đề, liên tục phạm sai lầm. Nhấc chân không còn cảm giác, Triều An nhặt lại từng tờ gom lại 2 tay dâng trả. 

"Xin ba bớt giận" Ba nhận lại, Triều An không còn quỳ nổi nữa ngồi bệt xuống đất xoa đầu gối đã tụ máu bầm, nhức nhối như bị từng đợt kim châm từ bên trong truyền ra

Thể lực của anh vì không nghỉ ngơi đủ suy giảm nghiêm trọng, mới hoàn thành phạt quỳ mà đã thở từng ngụm mệt nhọc, còn 1 đoạn khó nhằn phía trước cần vượt qua.

Bớt khó chịu Triều An muốn quỳ trở lại ba đã lên tiếng trước "Nằm lên sô pha" 

"Cám ơn ba" ưu ái hiếm có khi bị phạt

Chống tay khó nhọc đứng lên bước qua nằm lên sô pha, ghế êm ái giúp anh thoải mái 1 chút, chiều dài ghế không đủ với thân mình, Triều An gác chân lên tay vịn ngước lên "Xin ba phạt nặng" nói rồi 2 tay ôm gối dựa, bình tĩnh đợi mưa roi.

Ba không vội từ từ nhịp roi, tâm Triều An cũng theo đó nhảy lên từng hồi, thà dứt khoát đánh sẽ không phải khẩn trương như này, anh lại căng thẳng cả người.

"Giờ thì nói đi, lý do là gì ?" 

Triều An không biết người bị tra khảo cảm giác ra sao, chỉ 1 việc roi nhẹ nhàng dừng trên mông cũng đã khiến anh tim đập loạn xạ, vô điều kiện đầu hàng, thành thật khai báo.

Chát ~ ...

"Không biết nặng nhẹ" 

... bất ngờ roi quất mạnh xuống trùng lên 10 roi khi nãy, Triều An kêu lên, 1 con lươn màu máu xuất hiện, da thịt xung quanh bị kích thích bắt đầu sưng lên. Với anh được anh bánh Sinh nhật mẹ, có ý nghĩa rất thiêng liêng, có thể ba không hiểu điều đó. 

"Xin lỗi ba..." vì không cùng 1 góc nhìn 2 cha con đánh giá khác nhau nhưng anh không biện hộ cho mình, mục đích là tốt nhưng cách làm sai

{Huấn văn} Nghiêm giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ