Bao che (kết)

3.1K 81 30
                                    

"Là anh phạm sai..." Triều An nói với em. Nhóc mới ngủ 1 giấc a2 làm gì để ba phát hỏa khủng khiếp vậy, mặt ngốc quỳ ở đó

"Xin... ba... ba phạt nặng..." anh cũng có thời điểm nói lắp

Chát ~ chát ~ chát ~ ...

Ba không nhiều lời trực tiếp dùng hành động chứng minh cơn tức giận đang rất lớn trong mình, và mông Triều An hứng trọn hoàn toàn, từng roi đánh lên người âm thanh chát chúa đâm thẳng vào tâm trí Công Khanh, nhóc không rõ nhưng cũng đoán được tại ai mà ra nông nỗi này

Ách... Ưm... Trên đỉnh mông lưu lại từng đạo vết roi đỏ rực, Triều An tay chặt chẽ bám lấy cạnh bàn chống đỡ, đau đến phải hô ra tới ngay từ những roi đầu tiên 

Chát ~ chát ~ chát ~ ...  

"Ba... ba... ba..." 

Công Khanh biết ba đánh đau đến cỡ nào, chưa kể với a2 càng nghiêm khắc hơn, nhóc nói không nên lời những câu khác, chỉ có thể một tiếng một tiếng mà kêu ba.  

Triều An bị từng tiếng kêu nấc của em càng khó chịu, chuyện này là anh tự chủ trương lừa gạt, nghĩ tình huống xấu nhất chịu thay em vài roi, em mới đầu tuần bị đòn còn đau, không nghĩ tới càng làm chuyện thêm rối

Chát ~ chát ~ chát ~ ...

Vệt roi càng lúc gia tăng thêm dày đặc, hàng hàng chen nhau  sưng cao vắt ngang qua mông, mỗi 1 roi Triều An đều là gian nan nhẫn nại quá mức 

"Xin. lỗi. ba" Triều An nhịn xuống đau đớn hoành hành phía sau, anh không mong được tha, chỉ muốn 1 chút thả lỏng hít thở lấy chút sức, không phụ sự kỳ vọng mưa roi dừng lại  

"Ba... đừng đánh nữa" Công Khanh cũng khóc đến không thở nổi 

"Ba, con thật sự biết sai, ba bớt giận... bỏ qua cho con" 

"Công Khanh, đếm"

"A... dạ..." nhóc vẫn chưa hết chấn kinh dạ theo phản xạ 

Triều An không biết còn bao nhiêu roi nữa, anh cầu nguyện lúc này em nghiêm túc đếm số, nó mà lộn xộn không xong, ngày mai anh sẽ cho nó xuống học lại lớp 1 

"Vừa rồi là trừng phạt nói dối, tiếp theo là tội bao che" ba vẫn lạnh nhạt

"Dạ... con xin lỗi, con nhận phạt" Triều An nghe rùng mình, nếu tội còn lại ba vẫn nặng tay, không nghi ngờ anh sẽ quỵ mất, thở sâu, ổn định lại trọng tâm, đem mông đã nát bấy ra trưng bày  

Chát ~ 

Ba đánh chậm lại mỗi roi, cũng giảm đi rất nhiều lực nhưng cũng đủ để Triều An hít hà, điều e ngại đã xảy ra, em trai yêu quý của anh chỉ lo khóc phần của nó mà quên béng nhiệm vụ hay đúng hơn là chẳng nghe rõ để biết mình phải làm gì 

Chát ~ 

Công Khanh vẫn khóc rối tinh rối mù, ba đánh anh đau nhóc khóc mỗi người 1 việc. Triều An thực hết nói nổi em, nhìn ba cầu cứu, cứ như vậy trận đòn này biết kéo dài tới chừng nào

Chát ~ chát ~ chát ~ 

A.. ba...

Công Khanh bưng kín mông nước mắt ngắn nước mắt dài ngước lên khó hiểu, sao lửa lại lan tới mình. 

{Huấn văn} Nghiêm giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ