Thành phố hoa lệ về đêm.
Đêm nay sự giận dữ của ba khiến anh sợ hãi, sợ mất đi tình thâm, gia đình đầm ấm mà anh có. Một đêm 20 mấy năm trước, có 1 cậu bé đói rách, lê la trước hiên cửa của 1 gia đình, cậu nhặt được 1 chiếc bánh mì bị người khác vứt đi, ăn ngấu nghiến, lấy tay hứng nước mưa chảy xuống từ mái nhà để uống. Bà chủ ngôi nhà ấy đúng lúc mở cửa, cậu quýnh quáng giải thích rằng cậu sẽ không làm bẩn, cậu chỉ muốn ngủ nhờ mái hiên, xin đừng đuổi cậu đi vì trời đang mưa xin cho cậu ngủ nhờ đêm nay.
Áo quần cậu rách nát, dơ bẩn. Cậu đứng đó mong mỏi nhìn bà, xin bà đồng ý. Bà bước ra, đưa tay về phía cậu, cậu không hiểu và cũng không dám nắm. Tay bà trắng hồng sạch sẽ , đối lập tay cậu đen ngồm, gầy cằn. Bàn tay ấy chủ động nắm lấy cậu, sự ấm áp của đôi tay ấy đã mở ra cuộc đời mới cho cậu.
Bà bảo " Hôm qua cháu cũng đã ở đây, đúng không ?"
Cậu lí nhí trả lời " Chỗ khác người ta đuổi ", mà mấy hôm nay trời mưa nên cậu không thể ngủ ngoài công viên.
Bà bảo, khuya hôm qua bà thức giấc, nghe xộn xạo trước cửa, nhưng vì đêm tối bà không dám mở cửa và cũng không nỡ đánh thức chồng nên bà không ra xem. Tối qua trời mưa to cậu lấy tấm nilong rách bên đống rác quàng qua người cho đỡ lạnh nhưng cũng không đỡ được bao nhiêu. Cậu cứ xoay qua xoay lại như vận động cho quên đi cái lạnh. Hai tay cậu dúi vào nhau, xoắn xoắn , cúi đầu nói " Cô đừng đuổi, tối nay con sẽ không ồn nữa !"
Bà cười, nắm tay cậu dắt vào nhà, cậu bước theo như máy móc đến khi cái lạnh bị ngăn cách ngoài cửa được sự ấm áp trong nhà thay thế mới phản ứng lại, luống cuống nói "Con... con ra ngoài ngay đây !". Cửa đã đóng, cậu quay lại nhìn bà, bà cười bảo " Tối nay con ngủ đây nha".
Cậu vẫn đứng yên không nhút nhít, lúc này có 1 giọng trầm ấm nhưng nghiêm nghị vang lên " Được rồi, thu xếp nhanh rồi ngủ, mai anh có việc dậy sớm". Lúc này cậu mới chú ý trên ghế sô pha có người ! Cậu không được ai dạy gặp người lớn phải chào nên cậu cứ đứng đó mở to mắt nhìn ông, ông nhìn cậu 1 chút rồi đứng dậy, bảo "Anh lên trước". Cậu không biết cha mẹ mình là ai, từ khi cậu có ý thức, cậu đã sống ngoài đường, sống nhờ sự thương hại của người khác. Cậu nhặt tất cả những gì có thể bán được kiếm tiền mua ăn, không nhặt được cậu xin ăn của người khác, lúc được lúc không.
Nhìn chồng lên phòng, bà quay lại cầm quần áo chuẩn bị sẵn trên sô pha, có 1 chiếc quần đùi , 1 cái áo thun, có 1 áo sơ mi dài tay. Bà cầm quần và áo thun, nắm tay cậu dẫn vào phòng tắm ! Cậu đi theo, làm theo lời bà nói như con rối, dòng nước ấm sối vào người khiến cậu rùng mình 1 cái, bà nhận thấy nên qua loa tắm cho cậu. Bà bảo hôm nay chỉ rửa sơ để ngủ, ngày mai cậu ấm áp hơn sẽ tẩy sạch sẽ thơm tho ! Lau khô mình, mặc vào cho cậu đồ của ông, bà trông cậu rất buồn cười, xoa xoa đầu tóc rối bù của cậu, dắt cậu ấn ngồi lên sô pha, bà quay lại phòng bếp lấy bánh lạt và pha ly sữa nóng cho cậu.
Quay lại phòng khách thì cậu bé đang đứng rối rắm nhìn chỗ mình vừa ngồi, thật mềm nha, cậu ngồi lên không biết có đè hư nó không ? Bà kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, đẩy dĩa bánh cho cậu " Con ăn lót dạ, rồi uống sữa cho nóng, nhà không có đồ ăn khác, con ăn tạm". Từ khi vào nhà đến giờ, cậu cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ trước đến nay, không phải bị quát nạt thì bị xua đuổi, nếu có được cho ăn cũng là bố thí cho xong để đừng bị day dưa, đâu ai dịu dàng, nói chuyện từ tốn với cậu như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
{Huấn văn} Nghiêm gia
Teen FictionTruyện {spanking} bạn hiểu rõ thể loại trước khi đọc truyện. Xin cám ơn ! 20.7.2017