Chap 77: Đi Ăn

1.4K 107 22
                                    

Dương Minh Nguyệt bước ra ngoài. Cô đột nhiên nhớ ra hình như từ nãy đến giờ cô không hề thấy Hà Cổ Uyên, đi ra xe thì cũng chẳng thấy cô nàng. Dương Minh Nguyệt nhíu mày.

"Cổ Uyên đâu? Cậu thấy em ấy chứ?"Ngồi vào trong xe, đặt túi xách sang một bên, Dương Minh Nguyệt tựa người vào ghế, trong giọng nói không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Cao Sơn liếc nhìn qua qua gương, khởi động xe:"Cô ấy vừa xin đi về sớm hôm nay, em cũng không biết có chuyện gì!"

Chiếc Limo từ từ lăng bánh, dòng xe tấp nập trên đường phố cùng ánh đèn lấp lánh bên ngoài, khung cảnh nhộn nhịp đến khó tả. Nhưng thật sự mà nói, trong lòng Dương Minh Nguyệt trở nên khó chịu, không làm việc cô lại nghĩ đến anh trai.

Cao Sơn như vừa nhớ ra chuyện gì, mở miệng định nói thì thấy Dương Minh Nguyệt trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt cô lúc này như được mạ lên một lớp ánh sáng, gương mặt xinh đẹp cộng thêm vài phần sắc sảo chỉ cần một cái liếc mắt liền khiến người ta thần hồn điên đảo. Nhìn cô như vậy, Cao Sơn cùng không hề muốn đem chuyện công việc nói với cô, sợ phá vỡ đi tâm trạng của cô hiện tại.

Thực ra một chàng trai chỉ vừa hai mươi hai tuổi, được nhận vào công ty giải trí Nhất Hà chính là một vinh hạnh. Cao Sơn tuy nhìn bề ngoài còn non trẻ nhưng cậu đã trải qua không ít chuyện thị phi của giới. Mặc dù trước giờ cậu chỉ làm đại diện cho nhưng ngôi sao nhỏ nhưng không lúc nào không cố gắng. Bây giờ là người của Dương Minh Nguyệt, cậu nhất định vì cô mà hoàn thành tốt công việc của mình. Trong những tháng làm việc với Dương Minh Nguyệt ít nhiều gì cậu cũng hiểu được tính tình và phong cách làm việc của Dương Minh Nguyệt, trong những cảnh quay khó khăn hay gặp trục trặc cô đều cố gắng hoàn thành nó, cô cũng không giống như những ngôi sao mới nổi thích làm ra vẻ.

Dương Minh Nguyệt không lên tiếng, Cao Sơn cũng ngồi yên lặng lái xe. Không gian im ắng thế này thật khiến người ta ngột ngạt. Dương Minh Nguyệt ngẩng đầu, giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt. Mở điện thoại lên thì một tin nhắn được gửi đến. Là Cố Dật Phàm, nội dung rất ngắn gọn.

"Ngày mai tôi mời em đi ăn!"

"Không biết, còn tùy lịch trình."

"Tôi hẹn em từ tận hôm nay rồi còn gì?"

"Lịch trình có trước anh hơn một tháng."

"Được!"

Cố Dật Phàm chỉ bỏ lại một từ rồi thôi, Dương Minh Nguyệt nhíu mày, được là ý gì? Được, hẹn lần sau hay là được, nhưng tôi vẫn muốn đi ăn. Cô nhướng mày tắt điện thoại, quyết định không quan tâm.

Phút chốc Dương Minh Nguyệt đã về đến biệt thự. Cao Sơn dừng xe bên ngoài, đợi cô bước khỏi xe thì lên tiếng:" Chị, chúng ta sắp quay Đài Hóa Du Hí, công ty đã liên hệ với chương trình bên ấy rồi, khách mời lần này hoàn toàn là ngôi sao hạng A, không biết ý tứ của bọn họ là gì?!"

"Cứ cho là ngôi sao hạng A, chị làm tốt là được rồi." Dương Minh Nguyệt nhếch môi cười, đôi mắt long lanh có thần như tất cả mọi thứ đều không ảnh hưởng đến cô.

Cao đại diện như được một liều thuốc trấn an, gật đầu chào tạm biệt cô rồi lái xe về.

Màn đêm nhẹ nhàng bao phủ khắp bầu trời, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, Cố Dật Phàm ngồi trên ghế dựa, tựa đầu nhìn ánh trăng trên trời. Trong đầu nhớ đến một chữ "Nguyệt".

[HĐ - H] Đừng Xem Thường Nữ Phụ Chứ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ