Chap 25 Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Buổi sáng sớm từ trong ngôi nhà nhỏ của Biện Bá Hiền đã phát ra những âm thanh thật náo nhiệt.
Hắn đang ở trong căn bếp quen thuộc, nấu một nồi canh hầm thật bổ dưỡng. Tiếng dao thái, tiếng nước sôi, tiếng ồn ào của lũ trẻ, cả tiếng chim hót trên nhành cây trong vườn cũng hòa làm một, tạo nên cái âm thanh ấm áp lạ thường.
Lúc hắn vừa tắt bếp lửa, quỷ nhỏ tham ăn đã dẫn theo quỷ nhỏ đáng yêu ngồi ngay ngắn ở trên bàn, đôi tay ngoan ngoãn cầm muỗng lên, bắt đầu reo hò điên cuồng "Cơm cơm cơm ~ Tiểu Xán muốn ăn cơm ~"
Biện Bá Hiền mĩm cười, hắn múc nhanh hai bát canh nhỏ ra cho chúng nó, cẩn thận dặn dò "Nóng đấy! Ăn từ từ thôi"
Rồi hắn trở lại bếp, lại múc thêm một phần canh vào trong một bình giữ nhiệt. Cho bình canh và muỗng ăn vào trong một túi nhỏ chuyên dụng, đặt lên bàn như định mang đi đâu đó.
Hai đứa nhỏ ăn chậm chạp nên có vẻ hơi lâu, Biện Bá Hiền thu dọn đồ đạc rửa sạch, lau chùi nhà bếp một lượt mà canh trong bát nhỏ chỉ vơi một nửa, hắn đứng một bên ngao ngán thở dài.
Cuối cùng Biện Bá Hiền nhịn không được phải bước về phía chúng, cầm từng bát lên vừa thổi vừa đút cho hai đứa nhỏ. Để chúng tự ăn là một chuyện tốt, nhưng tình thế bây giờ lại không phải là để rèn luyện kĩ năng cho chúng, hắn phải đến bệnh viện gấp nên không thể lãng phí thời gian.
Sau đó ba cha con lại tay xách nách mang bắt taxi đến bệnh viện Thành phố M, quãng đường tuy không xa lắm nhưng có hai đứa nhỏ nên tốn thêm không ít thời gian của Biện Bá Hiền. Lúc hắn đến bệnh viện thì buổi sáng đã trôi gần một nửa, người ra ra vào vào cũng tấp nập như đi chợ.
Phòng bệnh của Phác Xán Liệt nằm ở tầng 2, gần lối vào nên rất nhanh ba cha con nọ đã đặt chân tại đích đến. Tiểu Xán nhìn thấy Phác Xán Liệt như cha con đã cách mấy mùa thu, mặt mếu máo nhào vào lòng anh, buồn buồn gọi "Bố ơi..."
Còn Phác Xán Liệt thì mắt tròn mắt dẹt hết nhìn con trai, chuyển sang nhìn Biện Bá Hiền rồi lại chuyển hẳn sang Bá Tam đứng ở trong góc. Chính là cái kiểu 'Sao cậu ấy lại ở đây!?'
Bá Tam nhân lúc còn có thể rời đi được liền chạy ù ra ngoài, mặc kệ sau này có bị khiển trách hay không nhưng mà tình thế hiện tại thì nguy lắm a.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn theo bóng dáng tên thủ hạ thân tín nhất, bất thình lình thân hình của Biện Bá Hiền chặn ngang tầm nhìn ấy của anh, hắn chìa ra trước mặt Phác Xán Liệt một cái gì đó, cất giọng không lạnh không nhạt nói, "Mau ăn đi"
Anh cuối đầu, nhìn bát canh bốc những làn khỏi nhẹ trong tay ai kia. Trước khi đưa tay đón bát canh anh có vẻ chần chừ một lúc, nhưng rồi vẫn nhận lấy. Lúc ấy, bàn tay của anh bợ dưới chén canh, áp lòng bàn tay vào mu bàn tay của Biện Bá Hiền, tay hắn rất lạnh, suýt nữa Phác Xán Liệt giật mình đánh vỡ cái chén sứ.
Cảm giác như đang mơ vậy, không thể nào Biện Bá Hiền lại tốt như vậy được!
Canh không còn nóng như hồi mới nấu, nhưng vẫn còn nhiệt cao, Phác Xán Liệt khuấy vài cái trong lòng canh rồi mới múc một muỗng cho vào miệng. Nước canh nồng nàn tan trong miệng, canh tuy nóng, nhưng anh mát lòng mát dạ. Phác Xán Liệt cố tình ăn chậm một chút, để cho hương vị này không bay đi quá nhanh, chuyện tốt đẹp này cũng không trôi tuột đi mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
HOÀN|ChanBaek[Sinh Tử Văn] Truy Phu: Nắm Lấy Tay Em
FanfictionCHANBAEK TRUY PHU: NẮM LẤY TAY EM --Sannie -Chúng ta đã thân quen rồi ha, chắc không cần nhắc lại motif đâu ha. Tuy nhiên, truyện này vẫn có ngược một chút nhiều hơn những chuyện khác nhé. -Truyện cẩu huyết, thể loại thuộc nhiều người ghét, văn pho...