May cứ như vậy bước đi một cách vô hồn. Tử Tuệ, rốt cuộc tôi với cô đến bao giờ chúng ta mới chấp dứt đây, đã ba kiếp, tại sao không ai khác lại cứ là cô. Tôi biết phải như thế nào đối với cô đây, giết cô...tên ngốc kia chắc chắn sẽ đau lòng, kiếp nào cũng vậy, tôi đã luôn hướng về hắn, nhưng hắn lại chẳng coi tôi ra gì, chỉ luôn nhìn về phía cô, tôi chỉ làm chuyện này lần cuối này nữa thôi, sau đó tôi sẽ buông tay... tôi đã quá mệt mỏi rồi. Vì sao người duy nhất nhớ tất cả mọi chuyện đau khổ lại là tôi. Đáng lẽ nếu không nhớ ra, tôi sẽ lại không yêu hắn ta, con người máu lạnh đó, có lẽ....------------------------------------
" Miu... em giận tôi sao. " Lãnh Thiên Ngạo vuốt ve vẻ mặt đang ân ẩn nước mắt của cô, người cô run lên bần bật, co người lại núp vào trong chăn.
Đêm qua boss anh ấy rất đáng sợ, đột nhiên cứ như là trở thành người khác, còn có đập phá rất nhiều đồ, cô vào còn bị boss nói phiền, sau đó bảo cô cút, đáng sợ hơn là ném đồ về phía cô. Miu Miu mặt mày trắng bệch té xuống đất, hai vai run rẩy nước mắt lại trào ra. Lãnh Thiên Ngạo chợt giật mình đi lại phía cô thì cô hoảng sợ lùi lại. Hắn tiến tới ôm cô chặt vào lòng, hít một hơi rồi vô lực nói.
" Tôi không nên trút giận sang cô gái ngốc như em, tại sao em cứ luôn khiến tôi không biết phải làm sao thế này. "
Cô từ trong lòng hắn ngước lên, hai mắt đỏ hoe, mím môi giọng nghẹn ngào lên tiếng
" Ngạo...em phiền lắm đúng không, hay anh không tin em. " Cô vừa nói vừa mỉm cười nhưng nước mắt lại chảy ra. Lãnh Thiên Ngạo khẽ hôn lên giọt nước mắt của cô bế cô ngồi lên đùi mình, cứ thế ôm chặt
" Không có. " Hắn đột nhiên lên tiếng làm cô sửng sốt, vốn tưởng hắn sẽ không trả lời câu hỏi vớ vẩn này, xem ra muốn làm cô yên lòng.
Cô đưa tay lên vuốt gương mặt hắn, từ trán xuống mũi, rồi lại dừng ở môi hắn: " Vì sao có chuyện khó khăn gì anh luôn tự gánh một mình, vì sao anh không nói với em. "
Mắt hắn mở to, thì ra đây là lí do khiến cô giận. Hắn không nói gì bế cô về phòng ôm cô lên giường đi ngủ, sáng hôm sau thì như vậy đó, cô cứ rúc mãi trong chăn run lên lẩy bẩy. Thở dài ngồi xuống giường đưa cho cô cây kẹo, ây quả nhiên giận lớn rồi, đến kẹo cũng không thèm.
" Em mà không dậy anh sẽ đào hết kẹo em ăn đó. "
" Xì, ăn đi rồi ra ngoài mà ngủ. "
"Anh sẽ đào thật đấy. " Hắn đe dọa.
" Anh mà ăn kẹo của em thì đừng có nhìn mặt em. " Sao đó kéo chăn lên trùm đầu lại. Mãi lát lâu hắn lại thấy sốt ruột, trùm mãi như vậy, cô ấy sẽ ngạt thở mất. Quả nhiên hắn kéo chăn lên liền thấy mặt cô đỏ bừng, hai cánh môi bị cắn rách, nước mắt thì đầm đìa. Đột nhiên hắn cảm thấy bực tức, kéo cô ngồi dậy tức giận quát:
" Rốt cuộc em muốn thế nào hả, tôi đã hạ nước xin lỗi em rồi, em còn muốn gì nữa. "
" Là tôi hỏi anh mới đúng, sao anh không đi luôn đi, vé máy bay cũng đặt rồi, đi mà hú hí với bồ nhí của anh a. " Cô nói xong thì òa lên khóc, Thiên Ngạo ngồi im bất động, trên trán rớt xuống vài cái hắc tuyến không biết phải nói gì.
![](https://img.wattpad.com/cover/134866621-288-k441391.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
MÈO NHỎ CỦA BOSS TỔNG TÀI - [Hoàn]
Roman d'amourMột cô gái chỉ sống quẩn quanh nhà với việc nghiên cứu cổ vật, mọi việc cá nhân như ăn uống ngủ nghỉ của cô đều do trợ lý một tay làm hết. Rồi đột nhiên một hôm lại xuyên qua một thế giới xa lạ, bản thân không may lại bị biến thành mèo, cô gái nhỏ n...