Khi Bách Thần trở lại trong xe, Long Dục đã tỉnh dậy. Hắn mặc áo khoác của Bách Thần, vẻ mặt vô cảm, tướng ngồi đoan chính, nhìn thẳng phía trước. Nếu như là người ngoài, nhất định sẽ bị khí thế nghiêm túc này hù dọa, có thể sống ở bên người Long Dục nhiều năm, Bách Thần lại rõ đến tường tận, bộ dạng này là do Long Dục vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy.
Bách Thần mím môi cười. Bởi vết thương trên tay chưa lành, chỉ có thể dùng một tay giúp Long Dục thay quần áo.
"Cữu cữu, nâng cánh tay lên một chút."
"Đúng, bên này cũng nâng lên một chút."
Bách Thần ra một cái chỉ thị, Long Dục liền làm một cái động tác, ngoan như một người máy trí năng.
Bách Thần đóng lại khuy áo ngực của Long Dục, giảo hoạt cong lên khóe miệng, nói: "Cữu cữu, hôn tôi."
Long Dục chần chờ một chút, từ từ mở mắt, lạnh mắt nhìn y, không có làm ra động tác.
Đây là hoàn toàn thanh tỉnh. Bách Thần thất vọng nhún vai, sau đó chủ động hôn trán Long Dục. Kế tiếp rút ra một dây màu đỏ, chậm rãi buộc lên mái tóc dài của Long Dục.
"Tay."
"Ngài nói cái gì?" Bách Thần không lý giải được, hỏi.
"Ta nói tay." Long Dục nhấn mạnh, nắm lấy tay Bách Thần, đem cái tay bị thương giơ lên trước mặt mình.
Có thể là do dao được tẩm lên thứ tương tự thuốc ức chế Alpha, vết thương khép lại có chút chậm, bất quá đã ngừng chảy máu, chính là bộ dạng có chút khủng bố. Long Dục cau mày nói: "Có nội gián, lập tức phải điều tra thật kỹ."
Bách Thần ngoan ngoãn vâng lời: "Cữu cữu nói rất đúng."
Long Dục nâng mắt nói: "Một lát gọi Vương Tước tới xem một chút đi."
Long Dục có đặc điểm, hắn rất bao che khuyết điểm, dục vọng chiếm hữu trời sinh mạnh mẽ. Thái độ đối với Bách Thần, người cháu ngoại trai này, đại khái chính là ta đánh thế nào mắng thế, đó là chuyện của ta, những kẻ khác mảy may dám chạm vào, vậy thì phân thây vạn đoạn.
Bách Thần mỉm cười gật đầu: "Được, đều nghe cữu cữu."
Đợi đến khi Bách Thần cùng Long Dục đều sửa soạn hoàn tất, Bạch Phong và Tá Cẩm đã ở bên ngoài chờ lệnh.
Tá Cẩm thấy Long Dục đẩy ra cửa xe, nhanh chóng bước tới, mở ra dù đen, giúp lão đại nhà mình che chắn bông tuyết.
Bách Thần theo sát phía sau, y lạnh nhạt đưa mắt nhìn Tá Cẩm một cái. Tá Cẩm liền hiểu rõ có ý gì, tâm không cam tình không nguyện đưa dù trong tay cho Bách Thần, để Bách Thần và Long Dục cùng che dưới một tán dù. Kế đó, gã và Bạch Phong yên lặng theo sau.
Bách Thần và Long Dục ngồi trên chiếc xe màu đen, Bạch Phong lái xe, Tá Cẩm ngồi bên cạnh, trước sau đều có một đoàn xe, đồng thời hướng về trang viên Long gia.
Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Tước và Từ Tử Minh.
"A thần, anh không sao chứ?"