Chương 40

2K 47 7
                                    

Tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng do cỗ chất dẫn dụ làm người khác khắc sâu ấn tượng kia, Bách Thần dễ dàng biết được người ngoài cửa là ai.

Chất dẫn dụ mang theo mùi vị của sợi cay kia !

Bách Thần buồn bực xoa mái tóc ngắn ướt đẫm, cau mày, không tình nguyện mở cửa.

"Tiểu thúc! Cháu... " Trong nháy mắt, nụ cười xán lạn trên gương mặt Cecil liền cứng lại khi cửa phòng mở ra. Người xuất hiện trước cửa khác biệt một trời một vực so với mong muốn của cậu, cậu không chút thiện ý nhìn Bách Thần trước mắt, cảnh giác hỏi: "Tiểu thúc tôi đâu ?"

"Cữu cữu đang nghỉ ngơi." Bách Thần trả lời đơn giản. Giờ phút này, đầu tóc của y có chút cẩu thả, cởi trần, bắp thịt rắn chắc mang theo giọt nước, tuyến nhân ngư hoàn mỹ lộ ra ở lưng quần, động tác tuy không cố ý nhưng lại đặc biệt gợi cảm.

Cecil liền nhìn thấy bộ dạng này của Bách Thần, cậu liền tức giận đến khó thở, vừa nghĩ đến người nam nhân cậu kính yêu nhất cư nhiên sẽ ở cùng với kẻ này, cậu liền bực bội. Do tâm tình biến hóa, tuyến thể bắt đầu gia tốc phân bố, một lượng lớn chất dẫn dụ được phóng thích ra ngoài, ngưng tụ thành một thanh kiếm hừng hực khí thế đánh về phía đối diện.

Ngay lúc này, Bách Thần đương nhiên sẽ không để cậu tùy ý làm bậy, con ngươi đen thẫm thoáng hiện ra một tia sáng vàng sậm, chất dẫn dụ tăng vọt, biến thành một tấm lá chắn vững vàng chống lại công kích vô hình của Cecil.

Thời gian hai người giằng co không quá lâu, Cecil cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, mới trừng mắt không cam lòng thu hồi lại chất dẫn dụ của mình. Cậu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục khiêu khích người đối diện, sau đó không tiếng động mở miệng, dùng lời nói phát tiết bất mãn của chính mình: "Thằng con hoang! Mày không xứng với ngài ấy."

Bách Thần hiển nhiên có thể có hiểu được biểu đạt của cậu, bất quá, không ảnh hưởng tới cái nhìn của người đó đối với y, y đều không thèm để ý. Cho nên thời điểm Cecil đang mong chờ Bách Thần đáp trả như thế nào , dưới tình huống không ngờ tới, cửa phòng không hề báo trước "Rầm" một tiếng bị người nọ vô tình mà đóng lại, thiếu chút nữa liền đập vào sống mũi Cecil.

"Mày ! !" Cecil giận dữ, đối mới cánh cửa quơ tay dậm chân.

Bách Thần mới không đi quan tâm Cecil như thế nào, y chẳng qua cảm thấy mùi vị sợi cay kia quá nồng.

Long Dục nằm ở trên giường sớm đã nghe thấy động tĩnh, nhưng hắn không có ngồi dậy, trái lại ngáp một cái, tùy ý hỏi: "Làm sao vậy?"

Bởi vì tình cờ ngáp, trên lông mi dày đặc của Long Dục mang theo giọt nước trong suốt, kết hợp với đôi mắt hẹp dài hữu thần của hắn, mơ hồ hiện ra vẻ đẹp đến xiêu hồn lạc phách. Bách Thần nhìn đến có chút ngây dại, chậm rãi đi đến bên giường, ôn nhu mà hôn nhẹ một cái tại đỉnh đầu Long Dục, thấp giọng nói: "Không có việc gì, cữu cữu người ngủ tiếp đi, tôi bồi người."

Long Dục "Ừ" khẽ một tiếng, xoay người nhắm hai mắt lại.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua tấm rèm trên cửa sổ mà chiếu vào.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Apr 24, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Sâu Không Lường ĐượcWhere stories live. Discover now