CHAP 32

187 15 0
                                    

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với Jiyeon, cả đêm qua Jiyeon suy nghĩ rất nhiều, Jiyeon muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật đáng nhớ cho Hyomin. Không cần quá cầu kì hay tốn kém, nhưng nhất định đó phải là kỷ niệm thật đẹp! Jiyeon muốn kỷ niệm này sẽ theo Hyomin đến suốt đời, khắc sâu trong tâm trí Hyomin, để tình yêu chị dành cho cô ngày càng sâu đậm hơn, không bị phai nhòa theo thời gian..

Sáng Jiyeon dậy thật sớm, cảm thấy trong người sảng khoái lạ thường, bình minh thật đẹp! Hình như khi con người ta hạnh phúc thì vạn vật cũng trở nên đẹp hơn trong đáy mắt.. Lần đầu tiên sau 22 năm chào đời trên Trái Đất cũ xì này, Jiyeon thấy thật đáng sống..

Đêm qua, ngay khi vừa điểm 12h bước sang ngày mới, Jiyeon định nt chúc mừng sinh nhật Hyomin ngay, nhưng chợt nhớ ra cần phải giữ điều bất ngờ này dành cho Hyomin vào tối nay, nên đành cố nhịn cơn sung sướng đó lại..

Hyomin thấy Jiyeon dậy sớm thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn nhìn Jiyeon, sau đó bước ra trước sân ngó qua ngó lại trên trời như tìm gì đó.

– Chị kiếm gì vậy?

Jiyeon tò mò hỏi.

Như chỉ chờ có thế, Hyomin nheo mắt nhìn Jiyeon cười rạng rỡ.

– Chị nhìn coi trời có chuyển mưa không? Nay Jiyeon dậy sớm quá mà, sợ thời tiết bất thường hi hi..

Lâu lâu không đề phòng, bị Hyomin troll một phát làm Jiyeon ngẩn người, chỉ biết nhăn răng cười trừ.

– Chị nấu mì ăn sáng nè, nấu cho Jiyeon ăn luôn hé!
– Ừ, hai gói nhen he he..
– Ăn như heo.

Jiyeon cười khà khà, chui vào toilet vệ sinh cá nhân, khi bước ra đã có tô mì to tổ bố nghi ngút khói để trên bàn. Hyomin nấu mì gói rất bài bản nhé, hàng tá lát thịt heo, hành, tiêu, ớt, cà chua, salát…nhìn mà ứa nước miếng..

Jiyeon lao vào chén sạch, xong rồi ngồi chống đũa nhìn Hyomin vẫn còn đang ăn chưa xong. Hyomin ăn cứ như mèo hửi ấy, một gói mì bé xíu mà mãi vẫn còn đến nửa tô..

– Nhìn gì đó?

Đang ăn, chợt thấy Jiyeon nhìn, Hyomin ngại ngùng hỏi.

– Chị đáng yêu quá à, em đang thắc mắc con ai mà kute thế không biết..
– Hi hi.. xạo quá à.. con ba mẹ chị chứ ai..

Nghe Jiyeon khen, mặt Hyomin đỏ lên. Tính Hyomin là thế, rất dễ mắc cỡ, Jiyeon chỉ cần chọc ghẹo một vài câu thì mặt Hyomin đã ửng hồng như mặt trời..

Hyomin ăn không hết tô mì nhỏ thật, cứ ngồi cà nhơi..

– Ớn hả?

Jiyeon liếm mép.

– Ừm, chị ăn không hết, mà bỏ thì phí quá..
– Đưa đây em ăn cho.
– Thôi, đồ thừa của chị mà ăn gì, kì lắm!
– Ax, có gì mà kì. Em khoái ăn đồ thừa của chị hơn á.
– Sao vậy?
– Có nước miếng chị trong đó, ăn ngon hơn chứ sao..
– Trời, em nói chuyện ghê quá đi. Thôi để chị đổ cho chó ăn..
– Saxxx, người không có ăn lại đi cho chó, phí quá trời phạt đó. Đưa đây cho em.

Jiyeon giật tô mì, khoắng vài đũa là sạch tô, bưng lên húp cạn nước luôn. Công nhận mì của chị có khác, ngon vãi..

EM SAI RỒI,CHỊ CÓ THỂ ...KHÔNG ???Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ