Trong mơ màng nửa mê nửa tỉnh, Jiyeon nghe tiếng xe chạy, tiếp đó là những âm thanh ồn ào của khá đông người, dường như có cả tiếng nấc nghẹn của chị… cố đấu tranh, cố gượng dậy mở mắt ra nhưng không làm được, cơ thể như không còn của cô nữa, các giác quan dần mất đi rồi chẳng còn biết gì nữa…
…
Jiyeon mở mắt ra, khẽ quay đầu nhìn xung quanh, là căn phòng quen thuộc của cô. Đầu đau kinh khủng, mình mẩy ê ẩm..
– Ui..da…
Vừa chống tay ngồi dậy, cơn đau tê tái ập đến từ cổ tay khiến Jiyeon không kìm được phải rên thành tiếng.
– Jiyeon!!! Em tỉnh rồi hả? Thấy trong người sao rồi, có đau lắm không?
Gương mặt xinh xắn phủ đầy sự lo lắng của Hyomin chợt hiện ra, nhìn Hyomin có vẻ mệt mỏi. Giờ Jiyeon mới phát hiện, không biết chị nằm cạnh cô từ bao giờ, và nhất là chẳng hề có cái gối ôm nào chắn ở giữa cả.
– Chị đang ngủ hả?
– Ừm, chị sợ em có chuyện gì, nên ngồi canh, rồi ngủ quên lúc nào không hay…
Hyomin đáp nhỏ, mặt đỏ lên cúi nhìn xuống nệm.
Jiyeon nhìn Hyomin thật lâu, muốn nói thật nhiều, nhưng rốt cục chỉ buông được một câu vô nghĩa.
– Cực cho chị quá…
Hyomin lắc đầu, làm mái tóc đen hơi rối nhún nhẩy trên vai.
– Có cực gì đâu. Em thấy trong người sao rồi? Đau lắm phải không?
– Ừm, hơi đau tí. Chị băng cho em đó hả?
Nhìn cái cổ tay băng trắng xóa, lại sờ nhẹ lên cục bông băng trên đầu, Jiyeon nhăn mặt hỏi Hyomin.
Hyomin lại lắc đầu, trên đôi mắt to tròn vẫn còn ẩn hiện sự sợ hãi.
– Chị gọi taxi đưa em vô bệnh viện đó, mặt em đầy máu, người toàn bùn đất… chị sợ lắm…
Nói đến đây chợt những giọt nước trong suốt từ mắt Hyomin tràn ra, lăn tròn xuống má, rớt ngay chân Jiyeon… nóng bỏng…
Khóe mắt Jiyeon bỗng cay cay, lén đưa tay lên quệt mắt, Jiyeon đưa tay nắm lấy bàn tay Hyomin. Tay chị lạnh quá… đến giờ chị vẫn còn run sao..
Jiyeon cố rặn ra một nụ cười, cơ mà đau quá cười chắc không đẹp lắm, cảm giác môi cô méo xệch.
– Em không sao rồi mà. Em khỏe rồi, chị đừng lo nữa…
Hyomin vẫn khóc, dường như từ tối đến giờ, Hyomin phải dồn nén quá nhiều. Jiyeon không biết nói gì nữa, khẽ ôm Hyomin vào lòng, đến giờ nghĩ lại chẳng hiểu sao lúc đó cô có can đảm làm như thế.
Hyomin ngồi yên trong lòng Jiyeon, để im cho cô ôm, không phản ứng gì cả. Thỉnh thoảng đôi vai nhỏ nhắn lại run lên bần bật, kèm theo là những tiếng nấc nghẹn. Jiyeon lặng lẽ với tay lấy miếng khăn giấy, thấm nước mắt cho Hyomin, rồi lại ngồi im, vẫn để chị tựa vào người cô, tay vẫn quàng nhẹ qua eo chị. Nước mắt Hyomin rơi ướt đẫm ngực áo Jiyeon, ấm…nóng…
Jiyeon hiểu khi con gái khóc, càng dỗ sẽ càng khiến họ thương tâm, lại càng khóc nhiều hơn, nên cô chọn giải pháp im lặng. Để yên cho Hyomin trút hết nỗi buồn, rồi chị sẽ nguôi thôi…
![](https://img.wattpad.com/cover/148899479-288-k726027.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
EM SAI RỒI,CHỊ CÓ THỂ ...KHÔNG ???
AcakLần đầu viết đây thật là trụy tim Minyeon mất rồi !!!! (cover và có thêm chút mắm chút muối cho hợp Logic) #minyeon #Hyomin #Jiyeon @minyeon @Hyomin @Jiyeon minyeon Hyomin Jiyeon ❤