Chương 23: Jellal...Jel!!

745 57 4
                                    

   Tôi cuối cùng cũng đã tới được tầng cao nhất của cái tháp " thiên đường " này. Tôi đi vào trong một căn phòng và thấy trong đó được bao bọc bởi hàng ngàn tảng đá long lanh vô cùng xinh đẹp. Nó xanh và óng ánh, mát lạnh nữa, tôi đưa tay sờ qua những tảng băng đó thì một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:

   - Đừng chạm vào chúng...

   Tôi giật mình quay đầu lại để nhận dạng người phát ra giọng nói này. Hắn ta mang một chiếc áo choàng có mũ che hết cả khuôn mặt khiến tôi không thể nhìn thấy rõ, nhưng tôi khẳng định rằng tôi đã nghe giọng nói của hắn trước đây rồi. Không phải một mà là rất nhiều lần tôi nghe, nhưng tại sao tôi không nhớ gì hết. Tôi lui xuống vài bước cất giọng hỏi:

   - Ngươi là Jellal!! Nói!! Chị Erza đâu!!?

   Jellal không nói gì mà chỉ cười, hắn ta đi qua tôi và bước tới những tảng pha lê đó. Chỉ trong thoáng chốc tôi đã điếng người lại, cái hình xăm bên mặt phải của hắn rất quen, tôi đã từng thấy nó trước đây. Nhưng mà điều đó là không thể làm sao anh ta lại có thể là tên chúa tể Jellal này được chứ, tôi quay đầu lại miệng run run nói:

   - J...Jel...

   Hắn ta sau khi nghe tôi nói cái tên đó thì cứng đờ trong giây lát rồi cười lớn, chiếc mũ bị gỡ ra để lộ mái tóc màu xanh biếc quen thuộc đó, hình xăm bên phải đó cả khuôn mặt đó, không thể nào mà tôi lại nhìn lầm được...đó là Jel. Làm sao có thể Jellal là Jel sao? Anh ta biết được tôi là thành viên của Fairy Tail nên mới che giấu tôi sao? Những chuyện xảy ra khi trước hoàn toàn chỉ là diễn kịch sao? Cả người tôi run lên, tôi khụy xuống dưới nền đất lạnh, khuôn mặt tôi sững sờ như không tin vào mắt mình, miệng lấp bấp nói:

   - Jel...tại...tại...sao...

   - Tại sao? Chả phải vì cô quá ngu ngốc mới bị tôi dắt mũi dễ dàng vậy sao...

   Anh ta chỉ cười mỉa mai nhìn tôi sau đó bộ mặt trở nên nghiêm túc lại. Tôi chả quan tâm bây giờ anh ta muốn gì? chị Erza ở đâu nữa, tôi ngay lúc này đầu óc thật sự đã trống rỗng không còn một ý nghĩ nào. Bất thình lình Jellal từ đâu xuất hiện ngay trước mặt tôi và kéo tôi dậy khiêng lên vai anh ta. Bây giờ tôi mới ý thức được mình đang ở thế bị động, tôi vùng vẫy lớn tiếng nói:

   - Jel...Jellal...tên khốn ngươi buông ta ra!!

   Jellal vẫn im hơi lặng tiếng như ngày nào, anh ta bê tôi và cho tôi ngồi xuống chỗ một tảng pha lê. Đột nhiên một sợi dây ở đâu tới trói tôi lại vào tảng pha lê đó. Cái sợi dây này là cái gì vậy!!? Tôi nhìn Jellal đầy tức giận, anh ta cũng quay đầu nhìn tôi, trong phút chốc tôi như nhìn thấy lại con người lần đầu tiên tôi gặp ngày đó, khuôn mặt mang cho mình nét bi thương và cô đơn. Không!!! Tên này đã bắt chị Erza!! Không thể tha thứ được!!

   - Jellal!! Ngươi rốt cuộc nhốt chị Erza ở nơi đâu rồi!!

   Tôi rống giận quát nhưng đáp lại tôi vẫn là sự im lặng đến khó chịu đó, anh quay đầu và nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên môi Jellal lại xuất hiện nhưng nó lại không phải là nụ cười mỉa, nhìn hướng nào cũng giống như là nụ cười chết chóc...Tôi nuốt nước bọt và cũng hướng mắt ra cửa sổ. Giọng Jellal xen lẫn phấn khích nói:

( Lucy Harem ) Yêu & HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ