Chương 35: Vẫn mãi hướng về nhau.

680 54 12
                                    

   - Lucy!! Lucy!!

   Giọng nói cứ vang lên bên tai khiến tôi thanh tỉnh dần mà mở mắt ra, thứ đầu tiên hiện lên trước mắt tôi đó chính là một bầu trời trong xanh, nhưng tại sao lại là bầu trời? Chả phải mình đang ở trong thánh đường Kardia sao? Bỗng giọng nói đó cất lên đầy vui mừng:

   - Lucy! Thật tốt quá...cô không sao!!

   Tôi đưa mắt sang phía giọng nói kia, mở tròn ra ngạc nhiên vì tôi biết người này là ai, giọng khàn khàn vì mới tỉnh dậy:

   - La...Laxus?

   - Lucy!! Cô thật sự ngu ngốc!! Trong cuộc chiến hăng máu như vậy mà cô dám chạy ra giữa chúng tôi!! Bộ cô muốn chết lắm hả!!?

   A! Laxus nổi giận rồi. Tôi có thể nhìn thấy được đôi mày nhíu lại thể hiện sự lo lắng trong đó, hóa ra anh cũng biết lo cho đồng đội mà, khẽ nở nụ cười mà nhìn vào mắt Laxus mà nói:

    - Nếu như tôi không ra ngăn cản thì hai người sẽ bị thương mất...Với lại...tôi cũng đâu có sao, thấy không.

   Tôi đưa tay ra cho anh ta xem, một vết xước cũng chả có. Lúc tôi đang chăm chú kiểm tra xem có vết thương nào không thì một vòng tay to lớn vòng qua cổ tôi mà kéo tôi vào lòng, Laxus ôm ghì tôi thật chặc, đầu anh tựa vào cổ tôi làm tôi không thể thấy rõ khuôn mặt kia. Laxus thầm trách mắng tôi:

   - Cô đúng là...đúng là...đồ ngốc mà...

   Phải...Tôi chính là ngu ngốc như vậy, chẳng biết làm gì mà chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết, lại luôn làm phiền đến người khác, nhưng cho dù là vô dụng cũng được, chỉ cần hai người không sao thì tôi đã cảm thấy bản thân bị thương hoặc có thể là chết cũng chả sao, tôi cười nhẹ khẽ khàng đưa đôi tay lên vỗ vỗ vào lưng Laxus, rồi cất giọng lên trêu chọc người kia:

   - Nhìn anh giống như một đứa trẻ vậy đó, Laxus...

   - Không...Không phải!!

   Anh ta đẩy tôi ra, khuôn mặt đỏ lự mà quay phắt đi chỗ khác thể hiện cho sự xấu hổ vô bờ bến của mình, tôi đưa tay lên che miệng ngăn cho những cảm xúc dạt dào ồ ạt kéo tới. Laxus, thật sự rất dễ thương ~ ...Tôi đưa tay định muốn xoa đầu anh mà an ủi thì đột nhiên mái ngói gần đó nổ tung, một cú nổ rất lớn khiến cho những mái ngói đều bị hất văng ra xa. Như một phản xạ mà tôi đưa tay che tai lại ngăn tiếng ồn bên kia. Sau khi mọi thứ dần yên ắng thì tôi từ từ mở mắt ra, khuôn mặt tức giận, cơ thể vì sử dụng sức mạnh quá nhiều mà bị thương khá nghiêm trọng khiến ai nhìn cũng phải điếng người, tôi đứng dậy như một phản xạ mà đứng chắn trước mặt Laxus:

   - Lucy!! Cậu mau tránh ra!!

   Natsu nóng giận tới nỗi cơ thể cậu ta dù đã kiệt sức mà vẫn hừng hực ý chí chiến đấu. Tôi lắc đầu tiến về phía trước và nhìn vào khuôn mặt người đã luôn luôn cứu mình khi bản thân đang gặp nguy hiểm. Ngay lúc đứng trước mặt người kia, cô đưa hai tay mà nhẹ nhàng đặt lên má của cậu trai tóc hồng với hy vọng có thể giúp cho người kia bình tĩnh trở lại. Ngước mắt lên nhìn cậu mà tôi nói:

   - Dừng lại được rồi Natsu...Mọi chuyện đã kết thúc rồi...

   Không biết có phải do lời nói của tôi hay vì do cậu ta đã quá kiệt sức trong lần đấu này mà Natsu ngã quỵ trên vai tôi, lúc đầu thì tôi đã rất hoảng hốt khi thấy cậu ta như vậy nhưng nhìn lại thì...hóa ra cậu ta chỉ là đang ngủ thôi...Natsu...cậu ta thật biết khiến người ta lo lắng mà...Tôi nhẹ đưa tay giữ đầu cậu ấy thăng bằng trên vai mình. Đúng lúc này giọng nói trầm thấp cất tiếng:

( Lucy Harem ) Yêu & HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ