Chạy hai ngày đường, phát hiện trái ớt cay sắc mặt càng ngày càng kém, tinh thần cũng biến thành lơ mơ, tựa hồ độc nàng trúng có xu hướng càng thêm không ổn định. Cho dù Tô Nguyệt cùng Lưu Huỳnh luôn ở chung quanh nàng tỉ mỉ chiếu cố, nhân viên y tế đi theo nghĩ hết biện pháp, cũng không chút nào hóa giải tình huống trở nên ác liệt.
Ta không khỏi trở nên dị thường cuống cuồng, nghĩ muốn ngừng lại để cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày, hòa hoãn khí, nhưng lại sợ như vậy sẽ làm trễ nãi thời gian trị liệu tốt nhất, tạo thành hậu quả khó mà vãn hồi.
Đang lúc ta vạn phần lo âu, xe ngựa chúng ta lại đột nhiên ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm rút vỏ, cùng với tiếng hộ vệ lớn tiếng quở trách: "Người nào!"
Sặc! Chẳng lẽ lại là thích khách? Đám người này vẫn chưa xong sao! Ta cũng không phải đống gì đó, đám ruồi các ngươi làm gì cứ mãi đến bám trên người ta a! Cứ như trang bị cái GPS vậy, truy đuổi một cái chuẩn! Ta đặc biệt muốn nổi điên a! Con cọp không phát uy, ngươi nghĩ ta là hello kitty a!
Ta không để ý Tô Nguyệt ngăn trở, giận đùng đùng vén màn xe đi xuống, ta ngược lại muốn nhìn xem, là tên khốn kiếp nào còn dám tới gây chuyện! Ai biết, khốn kiếp không nhìn thấy, ngược lại nhìn thấy một viên "thịt viên"! Chỉ thấy một thứ giống như "thịt viên", bắn như tên rời cung, hướng vào ngực ta.
Ta không khỏi bị hù sợ trợn mắt há hốc mồm. Chòi má! Đây là loại ám khí kiểu mới nào? Lại có thể bén nhạy như vậy, tránh thoát hộ vệ truy kích, không tí ti ảnh hưởng phương hướng bố trí, nhắm về phía ngực ta. Đây là tiết tấu muốn dùng thịt đập chết ta sao? Hay là cục thịt trang bị hệ thống định vị theo dõi. Kiểu chết này có thể lưu danh sử sách hay không? Tử trạng có khó nhìn lắm hay không a?
Thời điểm ta còn phản ứng không kịp, "thịt viên" kia đã thỏa thỏa ở trong ngực ta, ta bị đụng lui về phía sau hai bước mới đứng vững thân hình. Lúc bọn hộ vệ muốn giơ đao xông lên, ta nghe được một cái thanh âm, vội vàng dừng lại hành động của bọn hộ vệ, kêu bọn họ ở yên tại chỗ.
"Hu hu hu ~ Hàn... Hàn Thanh ca ca a! Ngươi... Ngươi... Ngươi mau đi cứu Lâu Nhi sư tỷ đi! Oa hu hu hu..." Tiểu Hoàn Tử nâng lên đầu chôn ở trong ngực ta, mặt khóc tơi bời hoa lá nói.
Phải! Cục "thịt viên" này lại chính là Tiểu Hoàn Tử! Nếu không phải vừa rồi nghe được tiếng nàng khóc, không chừng sắp phát sinh cái gì! Tiểu cô nương này nha, cũng quá không dè dặt đi, cứ như vậy đối nam nhân đầu nhập vào lòng vậy à? Sao bảo trên dưới Lưu Ly Cung đối nam nhân ghét cay ghét đắng mà? Xem ra, Lưu Ly Cung không nắm vững giáo dục a, giáo dục bài xích nam nhân, phải dạy kỹ từ bé a! Nếu không, còn muốn ra bao nhiêu cái Đại Lâu Nhi nha!
Mẹ thần linh! Tiểu Hoàn Tử, ngươi đây là muốn hù chết ta à! Ngươi lại cho ta mấy phát như vậy nữa, không chừng ngày nào đó ta đi tìm lão hắc lão bạch(*) đánh cờ nha! Ta có thể đổi một cách chào sân ôn hòa chút sao? Hoàn hảo ngươi không phải tới ám sát ta, hiệu suất này, quả thực quăng đám thích khách che mặt kia mấy con phố, làm bọn họ xấu hổ mà chết a.
(*) lão hắc lão bạch: ý chỉ hắc bạch vô thường làm việc cho âm phủ
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit Hoàn] Kỳ thực không phải ta muốn biến cong - Năm Cái Bàn Chải
أدب المراهقينEditor: Atom Nội dung: nữ biến nam | xuyên không | hài | cung đình hầu tước Là ai đang dẫn dắt câu chuyện phát triển? Là ai đang cảm thán vận mệnh kỳ diệu? Ta, một nữ thanh niên độc thân cuộc sống trắng bệch như tờ giấy, bỗng dưng chuyển kiếp đ...