Chương 30: Hồi ức ngại ngùng ( Khởi động H )

1.1K 45 0
                                    

Mặc dù tôi vẫn luôn nhìn thấy chị, nhưng tôi vẫn muốn được nhìn chị nhiều hơn~
Và cho dù tôi vẫn luôn hằng yêu chị, thì tôi vẫn muốn yêu chị nhiều hơn nữa~
Cảm giác này thật lạ lẫm, tôi biết chứ~
Nhưng thế giới của tôi vốn đã đổi thay từ khi gặp chị~

Tiếng nhạc vang lên từ chiếc điện thoại bị vứt không thương tiếc ở trên giường đã khiến ai đó phải khó chịu mà mò mẫm khắp mọi nơi để tắt được âm thanh đó đi. Và khi tiếng nhạc đã dừng thì chủ nhân của chiếc điện thoại đó lại thoải mái choàng tay qua eo của một người đang nằm quay lưng với mình ôm chặt lại. Nhưng tiếng nhạc đó lại vang lên một lần nữa và lần này người đó đã không còn chịu được, cố lấy điện thoại lên, nheo mắt nhìn người đang gọi cho mình "A...Alo! Kiki. Mới sáng sớm mà gọi em chi vậy?". Cô gái trong điện thoại liền la toáng lên "Sớm hả? Bây giờ đã là 9h sáng rồi đấy. Còn không mau đi làm"

-chị biết rồi. Chút chị đến. Chị hơi đau đầu – Nó nói trong khó khăn và cũng lạnh lùng cúp máy đi, theo thói quen khẽ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt thì không khỏi kinh hãi. Đây là một căn phòng thật khác lạ, không phải ngôi nhà quen thuộc. Hơn nữa, thứ đập vào mắt nó bây giờ chính là quần áo bị vứt tứ tung ở dưới sàn, còn mình thì hoàn toàn trần như nhộng. Vẫn chưa kịp nhận thức được mình vừa thấy gì nữa thì đã nhớ ngay đến chuyện quan trọng hơn cần chú ý đến. Cô gái nằm gối tay lên tay mình đang khỏa thân giống hệt mình nhưng lại ngủ rất yên bình như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Nó hoảng hốt, ngồi bật dậy ngay làm đầu cô gái ấy cũng theo đó mà đập xuống giường. "Cô...cô...là...ai ...vậy? Sao...sao...tôi...và...và...cô..." – Nó kinh sợ hỏi không thành câu. Nhưng trong khi nó vẫn còn giữ cái bộ mặt bàng hoàng đó thì nó đâu biết rằng cô gái đang nằm quay lưng với mình đã lẳng lặng rơi những giọt nước mắt đầy đau đớn
"Ra là say rượu làm bừa. Căn cứ vào những hành động và phản ứng hiện tại của em thì chị cũng phần nào đoán được em không hề biết người mà mình đã "quan hệ" cùng là ai. Đáng lý đêm qua chị không nên mở cánh cửa đó ra, đáng lý chị không nên nhận được câu trả lời từ Tako. Đáng lý...chị không nên phút chốc rung động trước những lời em nói. Xem ra, đây sẽ là món quà trả ơn cuối cùng chị tặng cho em vì em đã ở bên cạnh chị suốt 6 năm. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai gì nữa, Đới Manh"

Cô chua xót tự nói lên mấy câu đó xong thì cũng ngồi dậy, quay lưng với nó, bình tĩnh nhặt lấy cái áo ngực ở dưới sàn lên mặc vào và cũng không quên nói thật băng lãnh với nó "Tính tôi rất thoáng. Cô không cần phải nói ra mấy câu đại loại như: Tôi sẽ chịu trách nhiệm; Tôi xin lỗi; Tôi sẽ bù đắp cho cô,...Chỉ cần sau này mong cô hãy tránh xa tôi ra. Càng xa càng tốt. Đừng để cho ai biết chúng ta đã từng có mối quan hệ gì". Nhưng khi cô chuẩn bị lấy cái áo thun để mặc vào thì đã thấy ngay eo mình đã được vòng tay của nó thật nhẹ nhàng ôm chặt vào. Cô đơ cả người, chỉ còn biết nắm chặt lại cái áo ở trên tay và được một lát cũng nghe thấy một giọng nói trầm ấm cất lên phía sau lưng mình "Là thật sao?". Cô im lặng, nó mỉm cười, hôn nhẹ lên cổ cô, nói khẽ tiếp "Người đã "lên giường" với em đêm qua là chị thật sao?". Cô tiếp tục im lặng và bỗng thấy cơ thể mình đang được nó chầm chậm xoay lại, cho ngồi ở đối diện. Và cô đã thấy được nụ cười ôn nhu của nó lúc này chứ không còn cái phản ứng kinh hãi như lúc nãy nữa "Là chị thật rồi này. Cũng may, em đã mò đến đúng người mà em muốn hôn sau khi em say. Chuyện tiếp theo thì chắc em không cần phải đoán nữa, phải không? Quần áo bị vứt lung tung, hai thân thể không mảnh vải che thân ôm lấy nhau ngủ thì cũng đủ để em biết đêm qua xảy ra gì rồi. Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa. Em chỉ cần biết người mà em luôn muốn "ngủ" cùng trong suốt 16 năm qua cũng chính là người đang ngồi trước mặt em hiện tại là đủ rồi"

{Chuyển ver} [ĐỚI MẠC]: NGƯỜI TRONG HỒI ỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ