Chương 59: Thôi Miên

598 29 0
                                    

Los Angeles, Mỹ~
-Bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy? Nó cứ như thế này đã 1 tuần rồi. Ăn uống cũng không màng đến. Bác sĩ giúp con tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả - Một người phụ nữ với vẻ ngoài sang trọng lo lắng hỏi vị bác sĩ đứng đối diện mình và người đàn ông đứng bên cạnh bà ấy cũng đang có cùng vẻ mặt như thế. Vị bác sĩ theo lời nói thì cũng đưa mắt nhìn về phía của một cô gái ngồi thu mình trên chiếc giường ở giữa một căn phòng quá đỗi xa hoa và rộng lớn, miệng lầm bầm trong vô thức "Ba! Mẹ! Anh Đới Manh. Ba! Mẹ! Anh Đới Manh,....Mọi người mau hát chúc mừng sinh nhật với con đi. Mọi người mau đến đón con về đi, con không muốn ở đây. Bla...bla...bla"
Vị bác sĩ khẽ thở dài, rồi cũng nói "Tôi nghi ngờ con gái 2 vị đã mắc phải PTSD (Rối loạn tâm lý sau chấn thương). Đây là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Tuy cô ấy không tận mắt chứng kiến cả gia đình chết trước mắt mình nhưng với những người khiếm thị như cô ấy thì không nhìn thấy có vẻ như còn đau đớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần"
-Vậy có cách nào có thể trị khỏi không? – Đến lượt người đàn ông lên tiếng vô cùng bình tĩnh. Vị bác sĩ hơi im lặng cứ liên tục nhìn về Mạc Hàn, được một lát cũng quyết định đáp lại "Thật ra PTSD không thể nào trị dứt được. Nó sẽ mãi bám theo bệnh nhân như một bóng ma. Nhưng...tôi có một cách có thể khiến con gái hai vị trở nên bình thường, tuy...tuy...nhiên...". "Ông cần bao nhiêu tiền?" – Người đàn ông ngắt lời và vị bác sĩ trả lời ngay "Tiền bạc không phải là vấn đề quan trọng ở đây. Cái tôi muốn nói là nếu một ngày nào đó, thôi miên của tôi dành cho con bé bị phá vỡ thì nỗi đau mà con bé phải chịu nó sẽ trở nên tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều lần"
-Thôi miên sao? – Quý phu nhân bất ngờ hỏi lại, vị bác sỹ gật đầu ngay "Đúng vậy! Đây chính là cách duy nhất để khống chế tình hình hiện tại. Tôi sẽ giúp vị tiểu thư này tạo nên một "trí nhớ giả" trái ngược hoàn toàn với những ký ức mà cô ấy đang có. Thế nhưng, liệu pháp này vô cùng nguy hiểm. Không phải người bị thôi miên nào cũng thành công, có khi sẽ gây ra tác dụng phụ lên bản thân họ. Vì thế, hai người hãy quyết định cho thật kỹ rồi mới nói với tôi có nên để con gái mình rơi vào trạng thái thôi miên không"
Vị bác sỹ tận tình giải thích xong thì cũng đứng đó chờ cặp vợ, chồng đối diện mắt mình cho mình câu trả lời. Họ liên tục nhìn về Mạc Hàn, mãi một lúc lâu sau thì quý phu nhân khẽ nuốt vài giọt nước mắt vào trong và nói "Cứ tiến hành đi. Dù gì thì tôi cũng đâu thể nào để con gái mình cứ điên điên khùng khùng như thế". Vị bác sỹ gật đầu ngay và cũng trò chuyện gì đó với họ. Xong xuôi thì ông ta cũng đi dần về phía Mạc Hàn, còn vợ chồng ông John nhìn cảnh đó, khẽ nói với nhau
-Chắc món quà trả ơn này của tôi, chú cảnh sát đó sẽ không từ chối đâu phải không bà?
-Đúng rồi. Hãy để con bé quên hết mọi chuyện đi. Sống dưới một thân phận mới với cái tên Momo, và là con gái của một tỷ phú
Trong khi đó, thì vị bác sỹ cũng ngồi xuống cạnh Mạc Hàn và bắt đầu quá trình trị liệu của ông dưới sự quan sát chặt chẽ của vợ chồng ông John. "Chào cháu, Mạc Hàn! Chừng nào cháu tháo băng bịt mắt xuống. Chú rất mong chờ được cho cháu thấy vẻ đẹp của chính cháu ở trong gương đấy" – Ông ta dịu dàng nói trong khi Mạc Hàn chẳng buồn trả lời cứ mãi lầm bầm mấy chữ đó tiếp. "Anh Đới Manh là bạn trai của cháu sao?" – Ông ta hỏi tiếp thì bỗng Mạc Hàn liền thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn không hề đáp lại bất kỳ lời nào. Vị bác sỹ mỉm cười, rồi bỗng bật một số âm thanh có trong điện thoại mình lên, bình tĩnh nói với Mạc Hàn bằng một chất giọng cô cùng trìu mến
-Mạc Hàn à~ Hãy thư giãn đi. Nào~ Nào~ Cháu đang nghe thấy tiếng sóng vỗ, đúng không? (Mạc Hàn khẽ gật đầu). Đúng rồi~ Cháu bây giờ đang ở một bờ biển xanh ngắt, với những bờ cát trắng và ánh nắng mặt trời nhẹ dịu. Nói cho chú nghe, cháu thấy mình đang ở cùng với ai giữa khung cảnh thơ mộng đó?
-Ba, mẹ, anh Đới Manh– Mạc Hàn lại lặp lại những từ đó nhưng lần này cách nói của cô đã khác đi làm vợ chồng ông John không khỏi vui mừng, là cách nói của người đã rơi vào trạng thái thôi miên. "Ồ! Khung cảnh này đang cực kỳ, cực kỳ hoàn mỹ luôn. Ba, mẹ cháu và cả anh Đới Manh đều thích thú trước điều này. Mọi người nhanh chóng hòa mình vào nơi đây thì bỗng thấy xa xa có một cái tiệm nhỏ, với bảng hiệu là: Cho thuê du thuyền. Vậy cháu và mọi người sẽ làm gì tiếp theo ?" – Vị bác sỹ vô tư hỏi, Sunyoung nở nụ cười, vui vẻ đáp lại "Cháu và anh Đới Manh thì đang xây lâu đài cát, còn ba mẹ thì đang lái du thuyền vừa mới thuê được đi xung quanh bờ biển này để ngắm cảnh"
-Vậy ba, mẹ cháu có lái đi xa không?
-Không xa lắm ạ! Cháu vẫn còn nhìn thấy được bóng dáng của họ.
-Đới Manh ơi~ Lên đây chơi với cô chú đi con. Chúng ta cùng đi bắt hải sản rồi sau đó gia đình ta sẽ có bữa ăn hoành tráng luôn. Ba, mẹ cháu vừa mới rủ anh Đới Manh của cháu lên thuyền đấy! Cháu có cho anh ấy đi không, Mạc Hàn?
-Tất nhiên rồi ạ! Anh Đới Manh cũng là người trong gia đình cháu mà
-Dạ! Con đến liền đây ạ! Anh Đới Manh thật là một người lễ phép đúng không nào? – Vị bác sỹ tiếp tục hỏi và Mạc Hànvẫn giữ nụ cười đó trên môi và gật đầu lia lịa. "Mạc Hàn ơi~ Lên đây với anh luôn đi em. Gia đình chúng ta cùng nhau lái du thuyền một mạch về nhà luôn. Anh Đới Manh đang chìa tay ra chờ cháu nắm vào để kéo cháu lên du thuyền đó Mạc Hàn. Cháu sẽ chọn đi với anh ấy hay là ở lại đây để hoàn thành lâu đài cát của mình?"
-Đương nhiên là cháu phải đi với anh Đới Manh rồi. Vì anh ấy đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh cháu đến suốt đời mà – Mạc Hàn tiếp tục vui vẻ nói, vị bác sỹ liền nở nụ cười hài lòng ngay "Chà~~~ Ba, mẹ cháu lái du thuyền nhanh quá đi mất. Chẳng mấy chốc là về được đến nhà luôn rồi này. Ái chà chà, anh Đới Manh quả là siêu nhân luôn. Một mình bắt được bao nhiêu là hải sản. Cùng vào bếp chế biến bữa tối thôi nào, Mạc Hàn~" – Vị bác sỹ nói với chất giọng vui tươi và âm thanh trong điện thoại của ông cũng đã được đổi, đồng thời nắm lấy tay của Mạc Hàn đặt vào lòng bàn tay của quý phu nhân. Mạc Hàn vẫn luôn giữ nụ cười tươi rói ở trên môi, chẳng mấy chốc thì ông ấy cũng tiếp tục "Cháu có đang hạnh phúc không?" – Mạc Hàn không chần chừ gật đầu ngay, nhưng lần này vị bác sỹ bỗng dừng lại đôi chút hướng ánh mắt về phía vợ chồng ông John như muốn nhận được sự khẳng định đồng ý lần cuối. Ông John khẽ gật đầu, vị bác sỹ hít vào một hơi thật sâu để dùng lời lẽ của mình khiến Sunyoung rơi vào trạng thái thôi miên tiếp
-Ấy chết!!! Anh Đới Manh hậu đậu quá đi thôi. Làm cháy đen cả con cá luôn rồi. Mùi khói đang nồng nặc bao quanh gian bếp này. Làm sao đây Mạc Hàn? – Ông ta gấp rút hỏi khi trong tay đã vừa mới quẹt một que diêm cho nó cháy lên và để thật gần trước mũi của Mạc Hàn. Và đúng như ông ta đã dự đoán thì mặt Mạc Hàn biến sắc ngay, không còn cái vẻ vô tư như lúc nãy nữa. Mạc Hàn bắt đầu hoảng loạn, miệng nói liên tục "Không được! Phải cứu ba, mẹ cháu. Chú mau kêu người đến cứu gia đình cháu đi. Cháu cầu xin chú đấy. Bla...bla...bla..."
-Mạc Hàn! Bình tĩnh lại nào cháu. Chỉ là một con cá bị cháy thôi. Anh Đới Manh đang cười ngượng trước mặt cháu chờ cháu cùng anh ấy phi tang chứng cứ kìa. Mạc Hàn! Hít thở sâu vào. Không có căn nhà nào bị cháy cả. Ba, mẹ cháu vẫn đang bận bày biện bữa ăn ở phòng khách. Nào, Mạc Hàn! Mau cùng anh Đới Manh quăng con cá bị cháy này vào thùng rác rồi lấy con khác lên chiên tiếp thôi. Đừng sợ hãi – Cùng với sự hoảng loạn của Mạc Hàn thì vị bác sỹ cũng tìm mọi cách khiến cô phải bình thường trở lại, và hiện tại cơ mặt của cô cũng dịu đi rất nhiều, lấp bấp mở miệng nói "Thật...thật...không?". Ông ta liền mỉm cười "Thật! Nào, bây giờ trong tay cháu chính là con cá đó. Trước mặt cháu là một cái thùng rác nho nhỏ. Cháu sẽ làm gì?" – Ông ta bỗng cất giọng dụ dỗ của mình lên, chờ đợi câu trả lời từ cô

{Chuyển ver} [ĐỚI MẠC]: NGƯỜI TRONG HỒI ỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ