"Còn Hàn Thiên đâu? Sao nãy giờ ta chẳng thấy huynh ấy!"
"Cạch"
"Hàn Thiên đã rời đi rồi. Nó bảo là muốn trở về nhà. Thấy tình cảnh như vậy, nó thật sự muốn giúp nhưng chẳng làm được gì. Nên đã không kịp từ giã mọi người mà đi như vậy. Hàn Thiên mong tụi con có thể hiểu, đừng trách Hàn Thiên nhé. "
Thuỷ phu nhân và Quy quán chủ bước vào. Mọi người khi nghe bà giải thích có chút buồn lòng. Hàn Thiên là một chàng trai giỏi giang, tự tin và tốt bụng, luôn nổ lực cố gắng hoàn thiện bản thân từng ngày và là một đại đồ đệ đáng tự hào của Quy quán chủ.
Có lẽ sau những gì đã diễn ra, Hàn Thiên tự cảm thấy hổ thẹn và tự trách bản thân nhỏ bé, vô dụng... Hàn Thiên cần thời gian một mình hơn là tham gia chiến đấu cùng các huynh đệ. Trong tâm mọi người vẫn mong một ngày nào đó Hàn Thiên sẽ quay trở lại.
"Sư phụ, sư mẫu. Hồng Miêu đã làm phiền mọi người rồi."
Chàng đứng bật dậy tạ lễ hai vị ân sư trước mặt. Quy Cửu Cửu lúc này mới ân cần lại đỡ chàng, ánh mắt xa xăm cùng nụ cười hiền từ nhìn chàng. Ông như đang nhận lỗi về mình, thân là sư phụ nhưng chẳng giúp được gì cho đồ đệ, lúc nào cũng nhu nhược thiên vị cho đại đồ đệ Hàn Thiên, chẳng mấy khi để tâm đến chàng... Ông đỡ chàng lại ghế, nắm cánh tay đã được băng bó kĩ càng của chàng rồi chậm rãi nói.
"Hồng Miêu. Con không cần phải khách khí như vậy. Con đã rất xuất sắc vượt qua cuộc thi Tam Đài Cát và giành lấy Ngọc Tịnh Nguyên, mang vinh dự về cho võ quán này. Thân là sư phụ..."- ông ngập ngừng-"...thấy đồ đệ nguy nan nhưng chỉ có thể bất lực chờ đợi, ta thật bất tài."
Nói đoạn, ông buồn bã cúi mặt. Chẳng dám nhìn vào đôi mắt trong veo và có phần tang thương kia của chàng. Chàng bất giác nhẹ nhàng ôm lấy ông, trái tim ông như đang được chàng sưởi ấm. Những giọt nước mắt nơi khoé mi của ông không giữ được tuôn rơi lã chã... Ông cũng ôm chàng, khẽ vuốt mái tóc chàng đồ đệ ấm áp và dễ thương của mình.
"Sư phụ đừng nói vậy... Nếu không có người, con đã chẳng có ngày hôm nay."
Trời đã vào đông từ lúc nào, tâm tư nặng trĩu của những con người nhiệt huyết này chẳng còn tâm trạng để màn đến. Chàng đã mang cả tấm lòng cao thượng và ấm áp của mình xoa dịu cái tiết trời lạnh lẽo, làm cảm động tấm chân tình chấp vá của các huynh đệ và của cả... vị thân sư già cõi yếu đuối kia. Trái tim nhỏ bé của chàng thiếu hiệp chẳng có lúc nào là nguội lạnh, nó vẫn luôn ấm áp và đầy ấp những thương yêu...
--------------------
Hắc Y Miêu. Hắn ngồi yên vị trên chiếc ngai vàng "tạm bợ" của hắn. Tất cả những con người tại Hắc động lúc này đang chờ đợi hắn hạ lệnh. Tất cả đều cuối mặt, không một ai dám ngước nhìn. Sự im lặng bao trùng lấy cái lạnh buốt giá xộc ngang sống lưng. Ai nấy run rẫy chẳng dám hó hé nửa lời, chỉ sợ hắn phật lòng, lại đùng đùng nổi cơn thịnh nộ... Trong đầu hắn hẳn phải là một mớ hỗn độn. Hắn chưa bao giờ hành động nóng vội như vừa rồi. Hắn cần thêm thời gian để suy nghĩ một kế sách hoàn hảo nhất. Tiếp tục trầm ngâm, đắm chìm trong thế giới quan của chính mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thất Kiếm Anh Hùng-Sự trở lại của huyền thoại
FanficTừ rất lâu về trước... Các bô lão vẫn truyền tai nhau về một sự kiện đã từng làm khuynh động nhân thế. Một nhà với nhị vị hài tử tài sắc vang danh tứ phương. Sau này không rõ vì lí do gì, nhị hài tử đoạn tuyệt quan hệ cùng huynh trưởng. Bỏ xứ mà đi...