Fanfic- Nhà tù phía Tây có một bảo bối.
-Làm ơn!!! Tôi bị oan!!! Tôi thực sự bị oan mà!!!! Xin hãy nghe tôi!!!
Đó là câu nói cuối cùng mà Jimin có thể nói được trước khi bị tống vào xe và áp giải đi.
Park Jimin. Một nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc sống rất đỗi bình thường. Mà cũng có thể gọi là tẻ nhạt.
Jimin vốn là trẻ mồ côi, được sơ Yuna nuôi dưỡng và sau này trưởng thành thì cậu chuyển ra ngoài sống trong một khu nhà trọ ẩm thấp ở gần Yongin.
Cứ mỗi ngày cậu lại phải đi qua 2 nhà ga mới đến được công ty để làm việc. Tuy vừa mệt mỏi mà cũng chẳng thú vị gì nhưng ít nhất vẫn nuôi sống được cậu và cậu vẫn tích góp được một chút để gửi cho sơ và quyên góp từ thiện.
Mọi chuyện tưởng sẽ cứ vậy mà trôi qua nhưng cậu đã lầm.
Cậu bị lừa.
Công ty của cậu làm ăn thua lỗ lại còn lừa đảo thất thoát đến tiền tỉ. Họ sắp đến vực phá sản và chắc chắn sẽ phải đi tù.
Nhưng trưởng phòng của cậu đã để ý cậu dễ bảo lại hiền lành, còn dễ bị lừa nữa. Thành ra hắn đã mách cho chủ tịch cách để vẫn giữ được công ty mà không bị vào tù. Đó chính là lừa cậu để cậu chấp nhận đứng ra nhận mọi tội lỗi, sau đó công ty sẽ đút lót cho tòa án để giữ được cái mạng của cậu nếu như có trường hợp xấu xảy ra.
Và mọi chuyện đã thành công.
Jimin không có tiền để thuê luật sự, cũng chẳng có người thân cận. Sơ Yuna nghe tin sốc đã lên cơn đau tim và phải nhập viện. Mọi thứ như đảo lộn và xào xáo hết lên.
Jimin ngoài việc cố gắng hét lên mình vô tội thì chẳng làm được gì hết. Chữ kí của cậu, dấu vân tay của cậu, lời biện hộ lươn lẹo khôn khéo của luật sư phía công ty, lời tuyên bố đanh thép của tòa án:" 10 năm tù giam" và tiếng còng tay lách cách vang vọng trong đầu óc trống rỗng của cậu.
Jimin ngồi thần người trong xe. Tuyến xe đi thẳng tới nhà tù.
Nhà tù phía Tây.
Một nơi tưởng như sắp bị bỏ hoang và ít người dám lui tới. Được xây dựng sau thời Thế Chiến thứ II và tồn tại đến tận bây giờ. Chính bởi vậy nên những tên tù nhân máu lạnh nhất đã được bắt nhốt ở đây. Một thư sinh trói gà không chặt chịu án 10 năm như cậu chắc sẽ không phải đặt chân vào đây đâu.
Nhưng cuộc sống mà. Người tính không bằng trời tính. Cậu thực sự bị đẩy vào đây do số lượng tù nhân ở các nhà giam trung tâm bị quá tải sau đợt bạo động. Và thế là Jimin bị chuyển đến nơi này.
Cậu ngồi bó người lại trên ghế, âm thầm khóc. Nhà tù phía Tây là nhà tù dành cho tù nhân nam. Chính vì vậy ở đây đang có rất nhiều con quái vật đói khát một miếng thịt tươi ngon. Và cậu sẽ chính là miếng thịt đó.
Cậu không biết chúng sẽ làm những gì, nhưng những kẻ như chúng thì cái gì cũng sẽ có thể làm ra và cậu chết chắc rồi. Chắc chúng sẽ vặn chân vặn tay cậu, nô dịch cậu, hành hạ cậu làm trò vui mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Fanfic+ Fanart BTS- Allmin- Hopemin: Mều nhỏ là để yêu thương!!!
HumorLão stan Jimin điên cuồng. Vậy nên fic này toàn là những màu hường thôi. Các nàng có gì cho lão vài lời nhận xét nhá!!!! Có thể lão sẽ đăng thêm fanart do CHÍNH TAY LÃO VẼ!!!