Công việc ở viện thiết kế cũng không dễ dàng gì, không ít người muốn nhờ vào một vài dự án để cho bản thân được sống yên ổn trong cái vòng luẩn quẩn này, vì thế khi giao nộp các bản thiết kế ai cũng cố gắng nộp thật nhiều. Vì Lâm Duẫn Nhi muốn có thời gian được ở bên mẹ mình nhiều hơn để chăm sóc bà nên đã mang bản vẽ đến bênh viện để làm. Nhân lúc mẹ cô ngủ say, cô đã trốn đến ghế đá dành cho người nhà bệnh nhân để chỉnh sửa tập bản vẽ sẽ không bao giờ đề tên cô này. Sau đó, cô sẽ tranh thủ tới viện thiết kế nộp lại bản vẽ trước giờ tan sở. Mấy ngày qua, mặc dù tiền lương cô nhận được không ít, nhưng cả người cô đã gầy đi một vòng lớn, thân thể vốn đã mảnh mai giờ đây còn gầy yếu hơn rất nhiều.
Xế chiều hôm nay, cô mang theo một tập bản vẽ thật dày đi từ ga tàu điện ngầm để tới viện thiết kế nộp lại. Ga tàu điện ngầm còn cách viện thiết kế nơi cô làm việc một đoạn đường khá xa. Dọc đường đi, cô cứ có cảm giác có người đang đi theo mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại không nhìn thấy ai cả.
Mà trên thực tế, quả thực cũng có kẻ đang theo dõi cô.
Vệ Đình xuống xe nhìn bốn phía một lúc lâu mới cẩn thận bước vào quán cafe này. Một người đàn ông đang ngồi phía sau bồn hoa vẫy tay với cô ta.
"Chuyện kia anh đã điều tra xong chưa?"
"Đây này." Người đàn ông đưa cho cô ta một túi giấy da trâu thật dày.
"Người phụ nữ tối hôm đó tên làLâm Duẫn Nhi , là con gái của Lâm Nguyên."
Vệ Đình hơi nhíu mày: " Lâm Nguyên là ai?"
Người đàn ông ngồi đối diện khẽ nhấp một ngụm cafe, không khỏi cảm thấy thương hại vì sự ngu dốt của Vệ Đình. Chỉ số thông minh với con mắt nhìn người như vậy mà còn đòi làm con dâu nhà họ Ngô? Thật là buồn cười.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, anh ta đã nhận tiền của người ta rồi thì phải làm việc cho người ta. Người đàn ông đành phải mở miệng giải thích: "Trước kia, Lâm Nguyên đã từng làm việc cùng ba của Ngô Thế Huân là Ngô Chấn Quốc ở trên Thành phố, sau này bởi vì ăn hối lộ của một dự án nên đã gặp phải một sự cố lớn, nhưng chưa kịp điều tra thì ông ta đã sợ tội tự sát rồi."
"Nói như vậy, thì Lâm Duẫn Nhi cũng đã từng sống trong đại viện của bọn họ sao?" Vệ Đình lo lắng đẩy chiếc kính thật to trên mặt, hỏi.
"Đúng vậy, ba năm trước, sau khi ba cô ta chết, cô ta liền chuyển ra ngoài. Khi đó cô ta và Ngô Thế Huân vẫn còn yêu nhau. Hai người họ đã từng ở bên nhau sáu năm, sau này, khi cô ta đưa mẹ mình chuyển ra ngoài hai người họ mới cắt đứt quan hệ. Trong túi tài liệu này chính là thông tin về cô ta trong vài năm nay."
Vệ Đình đưa chiếc phong bì thật dày trong tay cho người kia: "Của anh đây."
"Cảm ơn Vệ tiểu thư."
"Này!" Vệ Đình vươn một bàn tay đè lại phong bì kia, "Anh phải hiểu phép tắc, nếu đã cầm số tiền này, thì hãy ngậm miệng lại cho thật chặt."
"Đó là điều tất nhiên, chúng tôi cũng dựa vào uy tín để kiếm miếng cơm mà." Người đàn ông kia cúi đầu khom lưng, cầm tiền rồi hứa hẹn.
"Được rồi, không còn chuyện gì của anh nữa đâu, anh đi đi." Vệ Đình sốt ruột vẫy vẫy tay. Cô ta nhìn xuống tập tài liệu này, trong lòng có cảm giác bị uy hiếp mà trước nay chưa từng có.
Cô ta không sợ Ngô Thế Huân độc thân, cũng không sợ Ngô Thế Huân bạc tình, bởi vì cô ta luôn tin tưởng rằng bản thân mình nhất định có thể chiếm được viên kim cương cực phẩm này. . Nhưng mà cô ta tính toán tất cả lại quên mất một điều rằng anh cũng sẽ có quá khứ. Một quá khứ mà cho dù có bất kỳ điều gì tác động cũng không thể khiến anh quên được. Cô ta sợ, anh đã có người yêu.
Vệ Đình nhìn một tấm ảnh của Sở Hàm, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng độc ác.
_____________________________
Lâm Duẫn Nhi và đồng nghiệp bàn giao xong bản vẽ thì cũng đã 11h đêm. Lẽ ra cô định trở về bệnh viện ngay, nhưng khi nãy mẹ cô có nói rằng muốn dùng đồ đạc mang từ nhà tới. Cô lại nghĩ viện thiết kế có vẻ khá là gần nhà mình, chi bằng trở về lấy đồ rồi sáng mai mang đến bệnh viện sớm.
Giờ này, các phương tiện giao thông công cộng và tàu điện ngầm đã không còn, trên đường chỉ thỉnh thoảng có một vài chiếc xe riêng gầm rú đi qua mang theo làn gió đêm lạnh đến thấu xương. Trong gió rét, mặc dù cô đã bọc kín mình bởi chiếc áo khoác nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà chặn một chiếc taxi để đi về nhà.
Trong bóng đêm, gương mặt trắng nõn của cô có vẻ vô cùng mỏi mệt. Cô tỳ cái trán trơn bóng của mình vào cửa sổ xe, hoảng hốt nhìn dòng xe đông nghịt bên ngoài đường phố mà trong lòng cảm thấy rối bời.
Hôm nay vừa tới văn phòng, cô đã thấy trên bàn đặt một bó hoa bách hợp mềm mại, ướt át đang tỏa ra hương thơm lay động lòng người. Giữa bó hoa có một tấm thiệp màu xanh dương nhạt, trên đó có cái tên Trịnh Khải được ký một cách ngông cuồng. Mấy đồng nghiệp cùng phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ khó hiểu. Ngay sau đó, cô đã nhận được điện thoại của hắn. Ở đầu bên kia điện thoại, Trịnh Khải bày tỏ rằng muốn xin lỗi cô về chuyện của ngày hôm đó, hắn cũng cảm thấy rất áy náy vì đã khiến cho cô phải từ chức.
Lâm Duẫn Nhi hiểu, đây mới chính là chuyện khó giải quyết. Vốn dĩ hắn và cô không hề quen biết nhau, nhưng hắn lại cố tình không đối xử với cô như người xa lạ. Bó hoa và cuộc điện thoại sáng nay của hắn đã đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió. Nếu mục đích sau cùng của Trịnh Khải là anh, thì cô nên giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Mặc dù trong quá khứ, cô đã phải trải qua những tháng ngày đau thương, nhưng cô vẫn không muốn nhìn thấy người yêu cũ của mình bị gặp nạn.
Sau 20 phút, xe taxi cũng đưa cô đến nơi. Không hiểu lý do vì sao mà ở đầu ngõ lại bị chặn bởi một đống xi măng và gạch vụn nên tài xế không thể lái xe vào trong, cô đành bất đắc dĩ thanh toán tiền rồi xuống xe. Trước khi đi, bác tài xế còn tốt bụng nhắc nhở:
"Cháu gái, đi một mình nguy hiểm lắm, cháu nên gọi người nhà xuống đón thì hơn."
Lâm Duẫn Nhi khom người lễ phép nói cám ơn với bác tài xế, rồi nhìn ngõ nhỏ tối đen như mực trước mắt. Sau đó, bóng dáng nhỏ bé và gầy yếu ấy xoay người biến mất vào trong đó.
YOU ARE READING
[ SEYOON ] Tình Chiến
Short StoryThời niên thiếu, Lâm Duẫn Nhi kiêu hãnh và xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Nhưng kể từ khi cô gặp Ngô Thế Huân, thì người luôn kiêu ngạo và không biết sợ hãi giống như một đóa hồng xinh đẹp là cô cũng dần trở nên lụi tàn. Trong ký ức của N...