Buổi party độc thân cuối cùng của Ngô Thế Huân quả thực là điên cuồng. Đây cũng là lần đầu tiên sau ba năm, Lâm Duẫn Nhi mới lại bước vào thế giới của Ngô Thế Huân.
Buổi tiệc được tổ chức tại một hội quán mới khai trương trong thành phố của Kỷ Hành Đông. Tòa nhà này vừa có hơi thở xa hoa lãng phí của hiện đại lại vừa có phong cách cổ đại quý phái. Để có được kiến trúc độc đáo như vậy, Kỷ Hành Đông đã phải mời một chuyên gia thiết kế, gần một năm sau mới thu được thành quả. tòa nhà nằm giữa sườn núi ở vùng ngoại ô thành Bắc Kinh. Đứng từ đây có thể nhìn thấy thành phố lấp lánh ánh đèn, rực rỡ và huy hoàng biết bao.
Nhưng mà Kỷ Hành Đông lại không định dùng hội quán này để kinh doanh, anh thầm nghĩ muốn dùng nó để tạo điều kiện cho bạn bè mình có chỗ vui vẻ riêng tư. Dùng lời của Kỷ Hành Đông mà nói thì, đám bạn xấu xa này của anh sao có thể trà trộn ở mấy nơi vàng thau lẫn lộn kia được? Vậy thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ?
Kỷ Hành Đông nắm chặt điện thoại trong tay, đi qua đi lại quanh đại sảnh, trong lòng cũng lo lắng không yên. Nếu tối hôm nay Ngô Thế Huân gọi điện tới thì tức là chuyện của hai người đã thành, nhà họ Ngô đã đồng ý, đôi uyên ương số khổ rốt cuộc cũng tu hành chính quả rồi.
Nhưng nếu không thành... Chậc chậc chấc... Anh cũng không dám tưởng tượng nữa.
Cũng may khi đang lo sốt vó thì nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân. Nội dung lời ít mà ý nhiều, thành công rồi, cậu chuẩn bị chích máu đi.
Kỷ Hành Đông lập tức giống như con khỉ bị nhổ lông, vội vàng luồn lên nhảy xuống chuẩn bị rượu tiếp đón người. Những thứ có thể chơi hay không thể chơi mang ra hết, dự định đêm nay phải tận hứng.
Đầu bên kia Tứ Cửu thành, Ngô Thế Huân đang chở Lâm Duẫn Nhi trên xe, chạy như bay tới điểm hẹn. Vì sao lại nói là chạy như bay?
Bởi vì khi vừa ra khỏi nội thành thì Ngô Thế Huân chạy xe với một tốc độ vô cùng cao, không khác gì gió lốc khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Lâm Duẫn Nhi nắm chặt tay cầm ở cửa xe, gió từ bên ngoài thổi vào khiến cô nhất thời không mở mắt ra nổi, chỉ có thể cố nén nỗi sợ hãi của bản thân xuống.
Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn cô, âm thầm nở nụ cười rồi lại chạy xe nhanh với tốc độ cao hơn.
Lúc này, Lâm Duẫn Nhi đã không thể chịu đựng được nữa rồi, "Anh không thể lái xe chậm lại một chút à?"
Ngô Thế Huân ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Trước kia anh còn chạy xe nhanh hơn như thế này, sao không bao giờ thấy em sợ hãi hả?"
Lâm Duẫn Nhi cực kỳ muốn đá anh xuống xe, bắt anh đi bộ lên sườn núi để cảm thụ cái gì gọi là tuân thủ chính sách bảo vệ môi trường. "Ngày trước là do em chưa hiểu chuyện có được hay không? Van anh chậm lại một chút đi... Rất nguy hiểm, thật đó."
Ngô Thế Huân bất chợt đưa một bàn tay ra, kéo Lâm Duẫn Nhi vào trong lòng mình, lần này Lâm Duẫn Nhi không được bám vào cửa xe nữa nên cảm thấy vô cùng không an toàn.
"Này!!!!"
Ngô Thế Huân cũng không nói chuyện, chỉ vây cô ở giữa hai cánh tay, khiến cho mặt cô dán chặt vào lồng ngực mình. Mui xe được anh mở ra, không gian xung quanh bỗng chốc rộng mở làm cho hai người có ảo giác rằng mình đang đi giữa không trung. Gió bên tai rít gào, tiếng gió xuyên thẳng vào màng nhĩ.
Ngô Thế Huân muốn làm một chuyện, đó là để cho Lâm Duẫn Nhi khôi phục ánh hào quang rực rỡ của ngày xưa, chính là cảm giác không hề sợ hãi.
Sự hào phóng và dũng cảm xưa kia của cô đều là do chính tay anh ban tặng, cũng bởi vậy mà cô trở nên kiêu ngạo đến chói mắt. Tuy rằng bây giờ cô vẫn xinh đẹp, vẫn dũng cảm thậm chí còn có thêm vài phần lạnh nhạt và cá tính, nhưng sự tự tin và kiêu ngạo của thời niên thiếu đã không còn nữa. Ngô Thế Huân nghĩ, anh nhất định phải trả nó lại cho cô.
Lúc đầu Lâm Duẫn Nhi còn túm chặt lấy vạt áo Ngô Thế Huân, thậm chí khi đi ngang qua một đoạn đường nào đó còn kinh hãi thét chói tai. Nhưng chỉ sau vài phút, có lẽ là cô đã dần quen với tốc độ đó, hoặc có thể là do trên người Ngô Thế Huân có hương vị quen thuộc khiến cho cô cảm thấy an tâm, nên cô đã dần rời khỏi vòng ôm Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào cảnh tượng đang nhanh chóng vụt qua trước mặt. Trong đôi mắt cô, cũng không còn bóng dáng của sự sợ hãi nữa.
Sau 40 phút đồng hồ đi đường, khi chiếc xe thể thao màu bạc lưu loát lượn một vòng tròn xinh đẹp kiêu ngạo rồi dừng yên ổn ở bãi đỗ xe, thì Ngô Thế Huân đã lập tức kéo Lâm Duẫn Nhi lại, tặng cho cô một nụ hôn sâu. Lâm Duẫn Nhi cũng nhiệt tình đáp lại, nhất thời, hai người răng môi quấn quýt.
"Sợ không?" Đôi tay Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi ôm lấy cổ anh, lắc đầu ậm ừ không rõ, "Ưm... Không sợ..."
"Vì sao?" Anh quay đầu, hô hấp nóng bỏng phun lên vành tai trắng nõn xinh xắn của Lâm Duẫn Nhi, giọng nói trầm ấm cuốn hút.
Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt, lắc đầu không chịu trả lời.Ngô Thế Huân lại kiên nhẫn chơi đùa với cô. Một bàn tay nguy hiểm thò vào trong áo lót màu trắng của cô, nắn bóp như có tiết tấu. "Không nói? Hả?"
Đang ở trong xe đó...Lâm Duẫn Nhi lập tức mở to mắt, giữ lấy bàn tay không thành thật của anh. Cô thẹn thùng vùi mặt vào cổ Ngô Thế Huân, "Bởi vì... Có anh ở đây."
Bởi vì có anh ở đây, cho nên em không sợ hãi bất cứ điều gì.
Ngô Thế Huân cười cười, buông ý tưởng xấu trong đầu xuống. Bởi vì điều anh muốn nghe nhất, có lẽ cũng chỉ đến như vậy.
Anh muốn cô biết rằng, cho dù thời gian đã qua lâu như thế nào, nhưng chỉ cần anh còn ở đây, thì cô vĩnh viễn đều có thể yên tâm làm Lâm công chúa kiêu căng ngạo mạn của ba năm về trước.
Kỷ Hành Đông thấy hai người đi vào, tiện tay đưa cái chén cho người phục phụ ở bên cạnh rồi ra nghênh đón, "Tôi nghe người bảo vệ ở cửa nói xe của Ngô thiếu đã dừng hơn nửa ngày trời rồi, hai người ở trong xe làm cái gì mà lâu như vậy mới vào hả?"
Ngô Thế Huân cười cười đẩy Kỷ Hành Đông đang có vẻ mặt không đứng đắn ra, "Liên quan gì đến cậu hả."
YOU ARE READING
[ SEYOON ] Tình Chiến
ContoThời niên thiếu, Lâm Duẫn Nhi kiêu hãnh và xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Nhưng kể từ khi cô gặp Ngô Thế Huân, thì người luôn kiêu ngạo và không biết sợ hãi giống như một đóa hồng xinh đẹp là cô cũng dần trở nên lụi tàn. Trong ký ức của N...