Buổi chiều hôm đó, ngay sau khi đón Lâm Duẫn Nhi về, Ngô Thế Huân đã vội vàng lái xe thẳng tới bệnh viện của Ngô Nghi Đồng. Ngô thiếu gia, Ngô đại công tử không thèm để ý trong phòng bệnh có một đám người đang chờ khám bệnh, cứ thế lôi Ngô Nghi Đồng ra ngoài.
Ngô Nghi Đồng cố gắng rút tay mình về, "Thằng nhãi này làm cái gì vậy, cô còn đang có bệnh nhân mà."
Ngô Thế Huân sao còn có thể để ý đến điều đó, anh sốt ruột phất tay, "Cháu mặc kệ, cô mau khám lại cho vợ cháu đi, xem cô ấy có chuyện gì không."
Ngô Nghi Đồng nhìn dáng vẻ lo lắng nhíu mày của Nhị thế tổ này, chợt bật cười, "Cô nói này, cô chưa bao giờ thấy cháu có cái bộ dạng như thế này đâu đấy. Lại nói, chuyên môn của cô cũng không phải là phụ khoa. Thế này đi, để cô dẫn cháu lên lầu trên, liên hệ với bác sĩ giùm cháu, rồi nhờ bà ấy kiểm tra cẩn thận cho Duẫn Nhi."
"Này!" Ngô Nghi Đông gọi với thằng cháu đang chuẩn bị đi xuống lầu đón người lên, "Cô bé đó, cháu xác định rồi hả?"
Ngô Thế Huân đứng tại chỗ trừng mắt nhìn, rồi bất chợt nở một nụ cười trông vô cùng kỳ quặc. "Cháu đã sắp làm ba rồi! Ai đùa với cô chứ?"
Lâm Duẫn Nhi được Ngô Thế Huân che chở cẩn thận leo lên phòng khám bệnh ở lầu ba. Đến trước cửa phòng khám, dường như cô nhớ đến cái gì đó lập tức dừng bước, "Anh căng thẳng như vậy, rốt cuộc là quan tâm em hay là quan tâm bụng em hả?"
Ngô Thế Huân bị hỏi khó, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày. "Đương nhiên là quan tâm em rồi, vợ anh ở trong đó nhiều ngày như vậy, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?"
Lâm Duẫn Nhi ném mạnh cái túi trong tay cho Ngô Thế Huân , rồi bước vào trong với vẻ mặt không tin.
Trải qua một loạt kiểm tra, vị bác sĩ phụ sản đã cho một đáp án chuẩn xác: Cái thai vẫn khỏe. Nhưng mà sản phụ cần phải được chăm sóc và dưỡng thai cẩn thận cho đến tận lúc sinh. Hơn nữa, sức khỏe của cô không được tốt, cho nên chỉ có thể lựa chọn phương pháp sinh mổ.
Trên đường lái xe về nhà, Lâm Duẫn Nhi nhìn quang cảnh bên ngoài đang không ngừng lướt qua cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Thực ra, cục cưng rất kiên cường. Mấy ngày qua, thậm chí em còn có thể cảm nhận được con đang lớn dần lên... Huân, em cứ nghĩ là em lại mất con nữa rồi..."
Ngô Thế Huân ngắm nhìn một bên mặt trắng nõn của Lâm Duẫn Nhi, bỗng nhiên cảm thấy xúc động. Anh đưa bàn tay ấm áp khô ráo của mình ra bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của cô. "Tất cả đã qua rồi."
Cũng chỉ có Ngô Thế Huân biết, một câu nói này của Lâm Duẫn Nhi chứa đựng biết bao sợ hãi vã chua xót. Là một người phụ nữ, ai có thể chấp nhận được sự thật rằng cốt nhục của mình cứ lần lượt rời xa chứ?
Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang trôi dần về phía Tây, ánh tà dương tuyệt đẹp phủ lên Tứ Cửu thành một màu hồng nhạt, dường như toàn bộ không gian đã được nhuộm một sắc màu ngọt ngào và hạnh phúc.
"Ngô Thế Huân, hôm nay là tròn hai mươi hai năm chúng ta quen biết nhau."
Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng đang vô cùng tốt. "Đúng vậy, đã hai mươi hai năm rồi."
Sau hai mươi hai năm, cuối cùng thì anh và em cũng đã trở thành người một nhà. Phải cùng nhau vượt qua muôn ngàn sóng gió mới đến được với nhau, thật đúng là không dễ dàng gì.
Nhà họ Ngô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Lâm Duẫn Nhi. Tuy rằng không nói thẳng ra khỏi miệng, nhưng trong nội tâm mọi người đều đã tiếp nhận nàng dâu mới này rồi. Nhất là Kiều Hoàn, khi vừa nghe nói Lâm Duẫn Nhi đã mang thai, lập tức muốn đón cô về đây để tiện bề chăm sóc.
Ông cụ Ngô thì cả ngày vui rạo rực, nằm trên ghế phơi nắng. Ông nghĩ thầm, đứa cháu nội này của mình quả là tràn đầy năng lực chiến đấu, tốc độ nhanh như vậy! Giống mình như đúc!
Ngô Thế Huân tự ý xin nghỉ việc cho Lâm Duẫn Nhi, lại không để ý đến sự phản đối của cô cứ thế thu dọn hành lý, dự định mang cô đến nhà họ Ngô để "gửi nuôi".
"Ngô Thế Huân, anh đứng quá đáng nha!" Lâm Duẫn Nhi đứng trên giường thở phì phò, đưa tay ra định cướp lại mấy túi hành lý. Ngô Thế Huân cũng không dám vội vàng, vừa ép buộc ôm cô vào trong ngực, vừa gom mấy thứ chai chai lọ lọ vào trong túi.
"Ngoan nào! Ban ngày có mỗi mình em ở nhà, anh rất lo lắng. Đúng lúc này chị dâu cả cũng đang có bầu đứa thứ hai, nên em về đó cũng có người làm bạn. Ở nhà còn có thể mè nheo ăn vạ mẹ nữa. Đến tối anh sẽ đón em về! Nghe lời anh!"
Lâm Duẫn Nhi rất không muốn tới nhà họ Ngô, bởi vì cô vẫn hơi sợ Kiều Hoàn.Ngô Thế Huân cũng biết Lâm Duẫn Nhi đang lo lắng điều gì, lập tức thừa thắng xông lên.
"Anh nói này, em cũng không thể trốn mẹ anh mãi được. Đây vừa khéo là một cơ hội, hơn nữa còn có chị dâu ở đó. Hai người làm bạn với nhau cũng vui."
YOU ARE READING
[ SEYOON ] Tình Chiến
Cerita PendekThời niên thiếu, Lâm Duẫn Nhi kiêu hãnh và xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Nhưng kể từ khi cô gặp Ngô Thế Huân, thì người luôn kiêu ngạo và không biết sợ hãi giống như một đóa hồng xinh đẹp là cô cũng dần trở nên lụi tàn. Trong ký ức của N...