Chương 46: Vụ án thứ 6 - Khẩn cấp nghĩ cách cứu viện

1K 73 2
                                    

Súng của xạ thủ được ôm trong ngực, lẳng lặng đứng ở một nơi, không hề nhúc nhích, Thịnh Diêu buông kính viễn vọngxuống, ngửa đầu nhìn hắn một cái, đối phương nhẹ nhàng lắc đầu, Thịnh Diêu thở dài: "Không được, không thể nhắm trúng mục tiêu, chướng ngại vật trong kho quá nhiều, phạm nhân lại quá nhát chết, trong tay đang giữ một đứa trẻ."

Thịnh Diêu mở hình ảnh chụp mơ hồ trong máy tính ra, không hề để ý hình tượng trực tiếp ngồi xuống đất, ngón tay nhanh nhẹn đánh bàn phím: "Tôi hình như tìm được thông tin người này, Tương Tự Tân, nam, bốn mươi hai tuổi, chưa lập gia đình, quê ở tỉnh khác, mười lăm năm trước tốt nghiệp ở trường kỹ thuật cao cấp của thành phố B, đã thay đổi rất nhiều chức nghiệp, không biết vì sao cái gì cũng làm không lâu, mới một chút thời gian liền bị sa thải. Đây là nguyên nhân mà bác sĩ Khương nói đến sao?"

Thịnh Diêu nhướng mi, lộ ra biểu tình chán ghét khó có thể lý giải: "Đây là nguyên nhân thối tha gì?"

Thẩm Dạ Hi làm động tác bảo anh 'nhỏ giọng', tay cầm bộ đàm lên nghe, biểu tình ngưng trọng, Tô Quân Tử cùng Dương Mạn hẳn là đã dẫn người vào.

Bên trong lộ ra âm thanh 'sàn sạt', chậm rãi, còn có tiếng khóc đứa trẻ truyền đến.

Một thanh âm nam nhân vang lên, tựa hồ có chút xa xăm, hắn thực đề phòng hỏi: "Các người là ai? Đài truyền hình sao?"

Còn không đợi bọn họ trả lời, hắn lập tức phản bác lại: "Không đúng! Các người không phải đài truyền hình, không có máy quay, các người là cảnh sát!"

Hắn rống lớn, sau đó là tiếng khóc bén nhọn của một bé gái, mọi người ở đây đều ngừng hô hấp, đem lực chú ý toàn bộ tập trung trên ống nghe, Khương Hồ đứng lên, Thẩm Dạ Hi tựa hồ có mắt phía sau, đưa tay chế trụ cậu.

Khương Hồ ngẩng đầu nhìn anh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Thẩm Dạ Hi, người đàn ông này hiện tại là người đáng tin cậy nhất.

"Khương Hồ cậu ngồi xuống, tất cả đừng nhúc nhích, mọi người tại chỗ đợi lệnh!" Thẩm Dạ Hi ngắn gọn ra lệnh, anh buông cánh tay đang chế trụ cậu ra: "Bây giờ còn chưa phải lúc."

Từ ống nghe điện thoại truyền đến âm thanh, lần này là Tô Quân Tử, "Anh đừng kích động, buông đứa trẻ ra, chúng tôi biết anh rốt cuộc là muốn cái gì, muốn làm gì, bình tĩnh một chút, nói chuyện được chứ?"

Giọng nam nhu hòa kia thật sự là loại giọng ông bố hay kể chuyện cho Tô Nhiễm mỗi tối trước khi ngủ. Dương Mạn ở một bên chỉ là để an toàn... cô không phải loại người có thể trấn an tinh thần, vì thế không lên tiếng. Theo lý thuyết mà nói bình thường chỉ liếc mắt nhìn một cái không ai có thể nhìn thấu thân phận cảnh sát của người này, thế nhưng lại bị cái người gọi là... Ừm, Tương Tự Ân trong lời Thịnh Diêu, vừa đối mặt liền biết cảnh sát.

"Hắn thực nhạy cảm." Khương Hồ nhẹ giọng nói: "Hắn bị chứng vọng tưởng ép buộc, khiến hắn nhạy cảm hơn so với người bình thường, liếc mắt nhìn một cái có thể thấy địch ý của người khác..."

Cậu còn chưa nói xong, đã bị tiếng la hét bén nhọn từ ống nghe truyền đến đánh gãy, Tương Tự Tân la hét: "Tôi không nói chuyệncùng các người, không có cái gì để nóicùng các người, các người đều là kẻ lừa đảo, tìm đài truyền hình đến!"

Phôi đạo/ Hoại đạo - Priest [Re-up Có Chỉnh Sửa]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ