Chương 11: Vụ án thứ hai - Hổ phách

1.7K 104 4
                                    

Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử ở trong ngục hỏi một vòng, nghe nói sát thủ hổ phách Ngô Cư này, khi còn sống rất được lòng người, thật sự có rất nhiều người trong lúc hắn chờ tử hình đã tặng cho hắn rất nhiều đồ.

Những người này bao gồm cả mẹ Ngô Cư — bất quá bà đã qua đời năm ngoái, người em trai cùng mẹ khác cha tên là Ngô Chí Đạt, Dương Mạn và An Di Ninh đã gọi điện thoại đến hỏi, phát hiện Ngô Chí Đạt vẫn ở trong nhà cũ của họ, chưa kết hôn, sau khi mẹ chết thì sống một mình.

Còn có mấy học sinh trường nghệ thuật nói rằng Ngô Cư có hành vi ‘Nghệ thuật’ cực đoan, tuy rằng cảm thấy chán ghét nhưng cũng không muốn mất đi người dẫn đầu, có ý muốn học theo tên hung thủ biến thái, nhưng vì cách ăn mặc quá đáng quá mức nên cảnh ngục không cho vào.

Ngoài ra, còn nghe người cảnh ngục phụ trách trông chừng Ngô Cư năm đó nói, có một người giấu tên gửi đến một giỏ hoa, bởi vì người gửi không rõ ràng, cho nên được giữ tại đấy, sau đó cũng không rõ.

Nhà giam là một trong những nơi điều tra dễ dàng nhất, chỉ cần tới hỏi người ghi chép, Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử không khó lắm để dò ra tên và số chứng minh của đám học sinh trường nghệ thuật, giao cho An Di Ninh và Dương Mạn đi thăm dò, nhìn thấy không còn việc gì nữa liền nhanh chóng lên đường trở về cảnh cục.

Mới chạy xe đến cửa, Thịnh Diêu đã thấy một người phụ nữ đứng ở cửa, đang đứng nghiêng về phía họ, xem chừng cũng còn trẻ, nhưng trên người mặc một bộ đồ đen nổi lên vẻ người lớn.

Cậu cảm thấy người phụ nữ này nhìn có chút quen mắt, chính lúc này, người phụ nữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

Đó là một người phụ nữ nhìn cũng được, nhưng đôi mắt kia không biết vì sao, trên mặt trẻ trung trắng nõn lại là nét âm trầm, gương mặt cô không có chút gì là còn trẻ, Thịnh Diêu sửng sốt một chút, hạ cửa xe xuống: “Là cô?”

Tô Quân Tử bên cạnh nhìn kỹ, cũng thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhận ra là ai: “Thịnh Diêu, người này là ai?”

“Anh không nhớ sao? Ba năm trước khi chúng ta bắt sát thủ hổ phách, cô ấy chính là người duy nhất sống sót, nếu chúng ta không đến kịp, tên là…” Thịnh Diêu dừng một chút, không nghĩ ra tên của người này thì thật là thất lễ, làm cho cậu có chút xấu hổ.

May mắn là cô lên tiếng: “Tôi tên là Kim Thu, cảnh sát Thịnh, cảnh sát Tô.”

Tô Quân Tử vừa nhìn, gật đầu, thời điểm khi cứu được Kim Thu ra, thì cô đã bị tên biến thái kia giày vò kinh khủng, hai má đều lõm vào trong, trên người đầy vết sẹo, hiện tại khí sắc có vẻ tốt hơn một chút, tuy là vẫn giống như có một bóng ma bao phủ trên người cô, không giống người bình thường, nhưng mặt cũng đã có được chút thịt, cũng khó trách anh không nhận ra ngay từ đầu.

Tô Quân Tử nhanh chóng xuống xe, để cho Thịnh Diêu chạy đến một chút, rồi anh mở cửa đưa Kim Thu vào trong xe.

Trong lòng bọn họ đều hơi mơ mơ hồ hồ hiểu được một chút, Kim Thu đến là vì cái gì, trước đây vụ án còn không chuyển đến tay thuộc cấp bọn họ, An Di Ninh từng nói, ngày phát hiện ra kho hàng chứa thi thể, còn có truyền thông can dự vào, muốn nói nghề nghiệp nhà báo kia thực sự là tốt thì quá đề cao rồi, cũng chưa đi đến được hiện trường, cũng không nhìn thấy thi thể, cái rắm gì cũng không biết, dựa vào khi cảnh sát tán dóc không chú ý, tiết lộ một hai mấy chốt ‘Bình thủy tinh’, Hổ phách sát thủ’ vân vân và vân vân, liền làm loạn mà nói bậy.

Phôi đạo/ Hoại đạo - Priest [Re-up Có Chỉnh Sửa]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ