C34 - Q1: Thân phận thật sự của hắc miêu

2.6K 63 2
                                    

  Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc vừa vào đại sảnh liền thấy mặt Bạch lão gia tử nhăn thành một mảnh.

"Phong Hoa, Tử Mặc, các con đã trở lại? Kỳ quái, năm vừa rồi Linh Khê còn đến sớm hơn, lần này như thế nào các con lại tới trước?" Bạch lão gia tử có chút nghi hoặc nhìn hai người Bạch Phong Hoa, không đợi Bạch Phong Hoa trả lời, đã đưa tay bứt tóc mình, "Thật sự là cổ quái a, cổ quái!"

"Làm sao vậy? Gia gia." Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.

"Chu Tước thánh giả đến đây!" Bạch lão gia tử nắm đầu mình, nhíu mày nói.

"Chúng con biết, vừa rồi ở trên đường gặp nàng rồi." Bạch Tử Mặc gật đầu nói.

"Nàng đến còn có thể giải thích, nhưng Thanh Long thánh giả cũng đến kinh thành, cái này quả rất kỳ quái! Hoàng Thượng tuyên ta lập tức tiến cung đi thương nghị. Ta đi trước, các con ở nhà cho ta, đừng gây chuyện nữa đấy." Bạch lão gia tử dứt lời liền trừng mắt nhìn mắt Bạch Tử Mặc, vội vã chạy ra bên ngoài, ngồi trên xe ngựa vừa chuẩn bị tốt lập tức hướng hoàng cung mà đi.

Thanh Long thánh giả?

Quả nhiên, nam tử áo trắng kia... Là Thanh Hồng quốc Thanh Long thánh giả sao?

"Oa! Hắc! Nha! Nha! Tỷ, không phải chứ, đệ cư nhiên gặp qua hai thánh giả, ha ha. Nam nhân áo trắng kia khẳng định chính là Thanh Long thánh giả, ha ha, oa ha ha ~" Đầu óc Bạch Tử Mặc cũng chuyển mau, lập tức liền hiểu được, nam tử áo trắng cao ngạo kia chính là Thanh Long thánh giả! Bạch Tử Mặc hưng phấn nói, hắn không nghĩ tới ngay tại trong vài ngày ngắn ngủn cư nhiên có thể nhìn thấy hai thánh giả đại nhân. Khó trách nam nhân kia cao ngạo như vậy, chậc chậc, đúng là khó trách, ha ha!

Bạch Phong Hoa lại lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại hai lần gặp mặt Thanh Long thánh giả, lần thứ hai, hắn tựa hồ đang tìm cái gì.

Hắn là vì tìm cái gì mới đến Đông Mộc quốc sao?

Mà Chu Tước thánh giả nghe được tin tức này mới đến Đông Mộc quốc?

Thánh giả đại nhân...

Hừ ~ Khóe miệng Bạch Phong Hoa hiện lên một tia cười lạnh không kềm chế được, Chu Tước thánh giả sao? Thật là một phái đoàn lớn a! Bất quá, thế thì sao? Nếu có một ngày mình cũng ngồi trên cái vị trí kia, không biết sẽ có cảm giác gì đây?

"Tỷ, đang suy nghĩ cái gì?" Bạch Tử Mặc nhìn Bạch Phong Hoa lại trầm mặc đứng ở kia suy tư nửa ngày .

"Không có gì." Bạch Phong Hoa không chút để ý nhẹ nhàng lắc đầu, lại bỗng nhiên nhìn thoáng qua hắc miêu ở trong túi trên lưng Bạch Tử Mặc hơi hơi phát run.

"Di?" Bạch Phong Hoa đem hắc miêu bế ra, hắc miêu vẫn không có ngừng phát run.

"Tỷ, có phải hay không nên đổi dược? Tỷ giúp nàng đổi dược đi thôi." Bạch Tử Mặc có chút đau lòng sờ sờ đầu hắc miêu. Dọc theo đường đi Bạch Tử Mặc đều tỉ mỉ chiếu cố Tiểu Hắc miêu này, ngủ cũng ôm vào trong ngực. Chỉ có khi đổi dược mới để cho Bạch Phong Hoa đổi, thời điểm khác hắn đều mang nó theo trên người, đã hình thành cảm tình thâm sâu.

"Ừ, ta đi đổi dược, đệ đi dọn dẹp đi." Ánh mắt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, nhìn Bạch Tử Mặc thản nhiên nói, liền ôm hắc miêu hướng phòng ở của mình đi đến.

Bạch Tử Mặc đáp ứng "Được, đệ một hồi nữa sẽ đến xem nó."

Bạch Phong Hoa ôm hắc miêu vào phòng, Tiểu Thúy mừng rỡ chào đón, Bạch Phong Hoa vẻ mặt trịnh trọng phân phó Tiểu Thúy đi ra ngoài chờ trước, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Tiểu Thúy mặc dù có chút nghi hoặc Bạch Phong Hoa tại sao lại mang một con miêu trở về, nhưng cũng nghe lời đáp ứng, đi ra ngoài cửa, Bạch Phong Hoa khóa kỹ cửa, mới đưa hắc miêu trong lòng đặt ở trên bàn.

"Meo meo?" Hắc miêu lui vào một góc ở trên bàn, nhìn Bạch Phong Hoa kêu một tiếng.

"Nói đi, Thanh Long thánh giả đang tìm ngươi!" Bạch Phong Hoa ngồi xuống, nhìn hắc miêu, không chút để ý hỏi.

Hắc miêu trừng mắt nhìn, cúi đầu liếm liếm móng vuốt, tựa hồ nghe không rõ Bạch Phong Hoa đang nói cái gì, biểu hiện giống như một con mèo nhỏ bình thường.

"Đừng ép ta." Bạch Phong Hoa bỗng nhiên vươn tay, hung hăng bắt được cái đuôi của hắc miêu, trực tiếp đem nó nâng lên, trầm mặt, "Ta cảnh cáo ngươi, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi , ta có thể cứu ngươi, hiện tại cũng có thể giết ngươi."

"Meo meo!" Hắc miêu đau đến bốn chân quơ loạn ở không trung .

"Ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? Không có người nào dạy ngươi phải lấy lòng thành đối đãi ân nhân cứu mạng sao?" Bạch Phong Hoa dùng sức lay hắc miêu, đến khi hắc miêu choáng váng. Con hắc miêu này, ngay từ đầu Bạch Phong Hoa đã cảm thấy nó không bình thường, xuất hiện rất đột ngột, biểu hiện lại rất nhân tính hóa. Căn bản không phải biểu hiện của mèo hoang bình thường! Tuy rằng Bạch Phong Hoa cảm thấy hết thảy thực khó chấp nhận, nhưng, đó lại đều là sự thật.

"Meo meo, ngươi không cần lay nữa, ta nói, ta nói thôi. Ô ô ô..." Bỗng nhiên, Tiểu Hắc miêu cư nhiên phát ra thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

"Sớm nói không phải tốt sao." Bạch Phong Hoa đối với việc hắc miêu có thể nói chuyện, trong lòng kinh ngạc một chút liền khôi phục lại bình thường. Thế giới này, đã có thần thú, vì sao sẽ không tồn tại những động vật cùng loại ? Trong truyền thuyết, trừ bỏ thần thú, cũng có yêu thú. Hiện tại xem ra, yêu thú trong truyền thuyết, quả nhiên tồn tại! Bạch Phong Hoa đem hắc miêu để tại trên bàn, nhìn nó như hổ rình mồi. Trong lòng hắc miêu run run một trận.

"Ngươi, ngươi thật hung dữ. Ta vẫn thích Tử Mặc hơn." Hắc miêu ủy khuất nói, thật cẩn thận nhìn Bạch Phong Hoa.

Thịnh thế Phong HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ