C32 - Q1: Là hắn sao?

2.5K 59 1
                                    

  Có cái gì bị thương ?

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, theo hướng Tử Mặc chỉ mà nhìn, liền thấy trong tay Bạch Tử Mặc đang cầm cái gì đó đen tuyền, vật đó còn đang run nhè nhẹ. Là một con mèo nhỏ màu đen! Cái đuôi vô lực của con mèo nhỏ cụp xuống, chân sau cùng cổ tràn đầy vết thương, lại còn đang chảy máu, máu tươi đã đem chân sau cùng lông cổ ngưng tụ thành một mảnh, con mèo hấp hối trong tay Bạch Tử Mặc.

"Tỷ, làm sao bây giờ? Cứu nó đi, nhìn thật đáng thương." Bạch Tử Mặc cầm con mèo nhỏ trong tay đưa đến trước mặt Bạch Phong Hoa, trông mong nhìn Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhìn con mèo đen Bạch Tử Mặc ẵm trong tay, lông mao cả người con mèo đen lộn xộn, nhìn rất chật vật, tựa hồ đang bị mãnh thú gì đuổi theo. Nhưng mãnh thú gì có thể chỉ khiến cho con mèo bị thương ở chân và cổ? Nếu là mãnh thú cường đại, hẳn là một ngụm liền ăn luôn nó rồi. Không giống như là mèo rừng, nhìn có chút giống như mèo nhà. Nhưng, mèo nhà có thể xuất hiện ở đây sao?

"Tỷ ~" Bạch Tử Mặc mở miệng kêu.

Bạch Phong Hoa tiếp nhận mèo trong tay Bạch Tử Mặc, bắt đầu tẩy trừ miệng vết thương cho nó ở bên suối nhỏ, nước suối lạnh lẽo trong nháy mắt kích thích hắc miêu khiến nó tỉnh lại, nó mở to hai mắt, đề phòng trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, vừa định giãy dụa, Bạch Phong Hoa liền tức giận quát "Không muốn chết thì đừng lộn xộn!"

Hắc miêu dường như nghe hiểu tiếng người, im lặng, nhưng trong mắt lại tràn đầy đề phòng như trước. Làm cho Bạch Phong Hoa có chút giật mình nhìn vào mắt con mèo , một con mắt màu lam, một con là màu hổ phách. Mèo Ba Tư? Không đúng! Con mèo này có điểm cổ quái. Nhưng tại sao cổ quái, rốt cuộc nàng cũng không biết. Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương ngồi xổm bên người Bạch Phong Hoa nhìn nàng tẩy rửa miệng vết thương cho hắc miêu.

Tẩy rửa miệng vết thương xong rồi, Bạch Phong Hoa lấy ra một bình sứ, đổ ba viên thuốc ra, bóp nát hai viên rắc trên hai nơi miệng vết thương của hắc miêu. Máu ở miệng vết thương ất nhanh thì ngừng chảy, hắc miêu trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu."Ăn đi!" Bạch Phong Hoa cầm trong tay một viên thuốc còn lại nhét vào miệng hắc miêu .

"Meo meo!" Hắc miêu tựa hồ kháng nghị động tác thô lỗ của Bạch Phong Hoa, nhưng cũng nuốt xuống viên thuốc.

"Oa! Bạch tỷ tỷ, tỷ thật là hủ bại ( xấu xa , cổ hủ )." Đồng Hòa Vương nhìn đến hai mắt tỏa sáng, "Ba viên đan dược này giá trị biết bao nhiêu tiền, trân quý như vậy, tỷ lại cho một con mèo dùng."

"Mèo cũng là sinh mệnh! Huynh xem bộ dáng nó đáng thương cỡ nào chứ!" Bạch Tử Mặc bất mãn kháng nghị Đồng Hòa Vương .

Bạch Phong Hoa không lên tiếng, ánh mắt của nàng đều dừng ở trên thân của hắc miêu. Nàng cảm thấy con mèo này không đơn giản, nàng thậm chí còn cảm thấy vừa rồi, trong mắt con mèo phát ra một tia cảm động cùng cảm kích. Có phải ảo giác hay không đây? Một con mèo cũng có thể có ánh mắt phong phú như vậy ?

"Tỷ, cho ta ôm." Bạch Tử Mặc thật cẩn thận đem hắc miêu ôm vào lòng, hắc miêu ôn thuần dựa vào Bạch Tử Mặc, chậm rãi nheo lại ánh mắt.

"Đi thôi." Bạch Phong Hoa nói, dư quang khóe mắt lại lướt qua hắc miêu, con mèo này , cho nàng cảm giác là lạ.

Khi Nam Hoa Vương thấy bọn họ bế một con mèo trở về, cũng có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi gì. Rửa mặt và ăn sáng xong, mọi người liền xuất phát . Lúc này, hành lý của Bạch Phong Hoa là do Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương gánh vác , lý do đơn giản, lưng của nàng rất mỏi. Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương cõng bọc hành lý đi phía sau, Bạch Phong Hoa cùng Nam Hoa Vương đi ở phía trước.

"Bạch Phong Hoa, ngươi, giống như đã thay đổi." Nam Hoa Vương đi sát Bạch Phong Hoa, nói.

"Sao? Vương gia tại sao nói như vậy?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ, tùy ý hỏi.

"Bởi vì..." Nam Hoa Vương vừa thấp giọng định nói ra, thanh âm Bạch Tử Mặc gào to truyền đến.

"Tỷ, bên kia có dược, bên kia có dược thảo tỷ cần!" Bạch Tử Mặc cao giọng nhắc nhở , tiếp theo chạy sang bên kia, vểnh mông ngồi xuống nhìn nhìn.

Bạch Phong Hoa cười cười, đi theo qua.

Nam Hoa Vương đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, nỗi lòng phức tạp.

"Ngu ngốc! Thảo dược không phải để cho huynh nhổ mạnh như vậy , phải cẩn thận , nhổ cả rễ." Đồng Hòa Vương ở một bên giáo huấn, "Huynh đi học không có nghe giảng sao?"

"Ai cần huynh lo!" Bạch Tử Mặc bị người ta đi guốc trong bụng, hừ hừ đứng lên.

Bạch Phong Hoa ngồi xổm xuống, cẩn thận nhổ cây dược thảo này. Đến khi nàng xoay người chuẩn bị đem dược thảo bỏ vào bọc hành lý trên lưng Bạch Tử Mặc, lại lơ đãng nhìn thấy mắt con hắc miêu hiện lên một tia hồng quang . Bạch Phong Hoa tập trung nhìn vào lần nữa, hắc miêu lại nhắm mắt lại. Ảo giác sao? Là nàng nhầm lẫn sao?

Có Nam Hoa Vương ở đây, chuyến dã ngoại dị thường thuận lợi. Bạch Phong Hoa không cần quan tâm cái gì, có mãnh thú đến Nam Hoa Vương sẽ biết mà đuổi, có độc xà, Nam Hoa Vương biết trước mà đề phòng, có độc hoa độc thảo gì, Nam Hoa Vương sẽ tự biết mà rút kiếm mở đường. Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương ở phía sau cũng vui vẻ hưởng thụ.

Mà dọc theo đường đi, Nam Hoa Vương cố như thế nào cũng không đạt được mục đích của mình, không có thử được thực lực của Bạch Phong Hoa, điều này làm cho hắn hậm hực không thôi. Vài ngày sau, khi một hàng bốn người xuất hiện ở chân núi, các lão sư đang chờ ghi danh choáng váng.

Đây là cái tổ hợp gì đây? Thiên tài Nam Hoa Vương cư nhiên lại cùng Bạch Phong Hoa ở cùng một chỗ?

Thịnh thế Phong HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ