C96 - Q1: Không thể kháng cự mê hoặc?

1.4K 42 0
                                    

  Lưu Quang tuyết liên?! Trong lòng Bạch Phong Hoa hơi hơi căng thẳng, nhưng không chút biểu hiện ra bên ngoài. Lấy bản sự của Thiên Địa thương hội, đưa tới Lưu Quang tuyết liên cũng là không có gì là kỳ quái.

Duy Hạ vốn nghĩ rằng sau khi mình nói những lời này thì thần thái của Bạc Phong Hoa sẽ có điểm dị thường, không nghĩ tới trên mặt Bạch Phong Hoa thế nhưng lại không có chút gì phản ứng, chỉ cười nhẹ nói: "Ta đã nói, cho dù khắp thiên hạ làm sính lễ cũng không được, huống chi đó cũng chỉ là một gốc dược liệu mà thôi."

Duy Hạ nhìn thấy thái độ của Bạch Phong Hoa như vậy, hơi hơi sửng sốt, trong lòng có vài phần nghi hoặc. Không phải là Bạch Phong Hoa đang đau khổ tìm kiếm Lưu Quang tuyết liên này sao? Lưu Quang tuyết liên đối với nàng dường như phi thường trọng yếu, vì sao hôm nay lại có thái độ này? Hay là trên mặt làm bộ như không cần, nhưng trong lòng đã có đối sách? Bạch Phong Hoa không phải kẻ tầm thường, nhất định là trong lòng đã có tính toán. Cô gái này đang còn trẻ tuổi mà đã có thần khí, được lên làm Chu Tước thánh giả, nhất định không phải kẻ đơn giản dễ đối phó. Xem ra phải cẩn thận ứng phó mới được..

Suy nghĩ của Duy Hạ quả nhiên là chuẩn xác, tuy trên mặt Bạch Phong Hoa không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng đã có tính toán. Nếu biết Lưu Quang tuyết liên ở Thiên Địa thương hội, chuyện đó liền đơn giản hơn a. Chính mình ra tay chả lẽ còn không được, mà lại phải mang đệ đệ của mình đi đổi sao? Lưu Quang tuyết liên mình nhất định phải có cho dù là dùng bất cứ thủ đoạn gì.

"Thánh giả quả nhiên là phi phàm giống như lời đồn." Duy Hạ cúi đầu nở nụ cười, nhìn thật sâu vào mắt Bạch Phong Hoa, sau đó không nói thêm gì nữa, mà quay đầu, hướng về phía trong hoa viên đình giương giọng hô to: "Phong nhi, chúng ta phải về thôi."

Bạch Tử Mặc vừa nghe những lời này, giống như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở nhẹ ra một cái, nhanh chân đứng lên, khẩn cấp nói: "Duy tiểu thư, phụ thân cô đang gọi cô đấy."

Duy Phong nắm lấy tay Bạch Tử Mặc đang để trên hộp cờ, cười dài tiến tới sát bên tai Bạch Tử Mặc, nhẹ giọng nói:"Tử Mặc, ta sẽ làm cho chàng phải thích ta. Ta đã thề qua, sau khi ta có được quyền thế, cái đầu tiên ta muốn có được, chính là chàng. Cho nên... Chàng đừng nghĩ tới việc chạy trốn."

Bạch Tử Mặc giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lông mao trên người đều dựng thẳng lên, rốt cuộc bất chấp cái gọi là phong độ thân sĩ, xoay mũi chân một chút, nhanh chóng chạy trốn đến bên người Bạch Phong Hoa. Trời ạ, đây thật sự là Duy Phong điêu ngoa kia sao? Thật không? Thật không? Thật sự là ghê tởm hắn sắp đem cơm tối hôm qua ăn nôn ra ngoài rồi.

Mà An Thiếu Minh lại hiếm khi không có cười nhạo Bạch Tử Mặc, liếc mắt nhìn Duy Phong đắc ý cười, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Là ngươi, còn không xứng."

Duy Phong sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn An Thiếu đang đuổi theo bóng dáng Bạch Tử Mặc, ngón tay ở trong tay áo gắt gao nắm thành quyền, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia âm độc cùng ngoan tuyệt. Trong nháy mắt lập tức thu liễm, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi đến chỗ Duy Hạ.

Nhìn theo bóng hai cha con Duy Hạ, Duy Phong rời đi, Bạch Phong Hoa túc nhíu mi, Duy Phong này không có gì phải lo, vấn đề là Duy Hạ hết mực sủng nịnh nữ nhi của mình. Nghe xong lời cự tuyệt của nàng, Duy Hạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Lão hồ ly này còn muốn giở chiêu gì nữa đây. Nhưng mà, lão muốn dùng chiêu gì thì mình sẽ tiếp chiêu đó.

"Lão tỷ, đệ, đệ rất muốn nôn." Bạch Tử Mặc phù một cái, bộ dạng thống khổ.

An Thiếu Minh rất thần kỳ là không có cười Bạch Tử Mặc, mà trầm giọng nói: "Bạch tỷ tỷ, đệ cảm thấy sự tình không đơn giản."

"Ừ, ta biết." Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu, "Trước không cần hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng xem xét đi."

Bạch Tử Mặc khẽ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Sự tình, hình như không hợp lý. Duy Phong cho hắn cảm giác, đây không phải là Duy Phong.

"Được rồi, tất cả về nghĩ đi. Ta đều đã có tính toán." Bạch Phong Hoa vẫy tay bảo Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trở về nghỉ ngơi, hai người vừa nghe thấy được "đặc xá" liền vội vàng chạy không thấy bóng dáng đâu nữa. Không cần đi huấn luyện, chính là được nghỉ ngơi a. Thật sự là rất khéo mà.

Thủ đoạn của Duy Hạ, ngay vào tối Bạch Phong Hoa liền được nhận thức.

Tối hôm đó, Bạch gia có người tới Chu Tước thánh điện !

Nhận được bẩm báo của thị vệ, Bạch Tử Mặc liền chạy nhanh tới phòng tiếp khách, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Dịch Thủy liền kéo hắn đến phòng mình. Một bên phái người đi báo cho Bạch Phong Hoa, một bên hưng phấn nắm tay Bạch Dịch Thủy: "Đại ca, sao ca lại chạy tới đây a, có chuyện gì thì kêu phó dịch đưa thư là được."

"Bất tri bất giác, Tử Mặc của chúng ta đã trưởng thành, đã trở thành một thiếu niên rồi a." Bạch Dịch Thủy ha ha cười nhìn Bạch Tử Mặc từ trên xuống dưới, trêu ghẹo nói: "Đây là chuyện có liên quan đến chung thân đại sự của ngươi, nếu không phải vì Thánh điện ở quá xa nhà, đừng nói là đại ca ta, ngay cả gia gia cùng cha mẹ cũng đều đã tới được."

Chung thân đại sự? !

Mặt Bạch Tử Mặc nháy mắt trắng, đi lên nắm lấy cánh tay của Bạch Dịch Thủy lắc lắc: "Cái gì mà chung thân đại sự, cha mẹ sẽ không thèm hỏi qua đệ liền đem đệ bán đi chứ?!"

"Ha ha, Bạch Tử Mặc, ngươi liền nhận mệnh của ngươi." An Thiếu Minh chạy tới, vừa vặn nghe được hai người đối thoại, thật không phúc hậu mở miệng cười lớn.

"Nói cái gì vậy, cái gì mà đem đệ đi bán chứ!" Bạch Phong Hoa bước chậm từng bước một vỗ nhè nhẹ vào ót của tiểu đệ, sau đó xoay người nhìn về phía Bạch Dịch Thủy: "Đại ca, sao ca tới mà không báo trước cho bọn muội để muội cùng Tử Mặc tiếp đón ca thật tốt."

"Nhìn đến các ngươi đều khỏe, ta cũng yên tâm." Bạch Dịch Thủy hướng An Thiếu Minh gật đầu chào hỏi, mỉm cười lấy từ trong lòng ra một bức thư đưa cho Bạch Phong Hoa: "Đây là gia gia viết, cũng là ý tứ của cha mẹ, muội xem trước đi "

Xem xong thư nhà Bạch Dịch Thủy mang đến, Bạch Phong Hoa cúi đầu nở nụ cười, thủ đoạn của lão hồ ly này quả thực là diệu. Hắn hẳn là sớm đã biết không thể thông qua chỗ nàng cho nên mới bất động thanh sắc đi tới Bạch gia trước, muốn lấy một nửa Thiên Địa thương hội đè lên Bạch gia. Nửa thương hội a, nhiều tài phú như thế khẳng định sẽ giàu nhất thiên hạ! Mà bên trong thư hàm ý muốn nói về sau Duy Phong sẽ thừa kế Thiên Địa thương hội, đến lúc đó Tử Mặc là trượng phu của Duy Phong, vừa được người lại vừa được cả thương hội. Đối người thường mà nói, không thể nghi ngờ cái này có dụ hoặc thật lớn khó có thể kháng cự.

Bất quá... Hắn quả thật quá coi thường người nhà họ Bạch đi.

"Tỷ, gia gia cùng cha mẹ nói cái gì vậy. Sẽ không đem đệ bán đi chứ, không cần. Đệ không muốn lấy nữ nhân kia." Bạch Tử Mặc sốt ruột chạy đến bên người Bạch Phong Hoa, muốn nhìn nội dung bức thư.

"Muốn biết sao?" Bạch Phong Hoa nhanh chóng gấp thư lại, cho vào phong thư rồi bỏ vào lòng mình.

"Tỷ à, không nên để vào trong người như thế a, đệ là thân đệ đệ duy nhất của tỷ a..." Bạch Tử Mặc gấp đến mức gào lên.

"Ha ha, Bạch Tử Mặc, ngươi chờ làm con rể của Thiên Địa thương hội đi." An Thiếu Minh ác liệt bỏ đá xuống giếng. Tuy rằng biết chuyện này không có khả năng, nhưng mà nhìn Bạch Tử Mặc sốt ruột sẽ bị loạn, An Thiếu Minh có thể nào không bắt lấy cơ hội này khi dễ hắn một phen. Loại cảm giác này, thật sự là rất thích nha.

"Con rể cái đầu ngươi, ngươi thích làm thì đi mà làm đi!" Bạch Tử Mặc lập tức xù lông, thân thủ kháp ở cổ An Thiếu Minh, hung tợn phe phẩy hắn. Tỷ tỷ cùng đại ca hắn không có cách, nhưng đối phó với kẻ vô sỉ này, hắn còn dư sức!

Bạch Phong Hoa cùng Bạch Dịch Thủy liếc mắt nhìn nhau một cái, ha ha nở nụ cười.

Mấy người bên trong đang ầm ĩ, bên ngoài có tiếng thị vệ cao giọng bẩm báo, nói là bên ngoài có một vị tiểu thư tìm Bạch Tử Mặc.

"Có người tìm ta?" Bạch Tử Mặc ngừng gào khan, nghi hoặc nói: "Đã trễ thế này rồi ai sẽ tìm đến ta?"

"Vị tiểu thư kia không chịu nói, chỉ nói là có chuyện qua trọng muốn tìm ngài." Thị vệ trả lời, lại có chút do dự, sau đó nói: "Vị tiểu thư kia thoạt nhìn rất chật vật, nếu không phải nhìn khí độ bất phàm, chúng tôi thật đúng là chỉ nghĩ đó là một cái khất thôi, làm sao có thể thay nàng truyền lời."

"Người ăn xin? Ta không quen biết bằng hữu nào như thế a." Bạch Tử Mặc nghĩ đi nghĩ lại, thật sự nghĩ không ra người đó là ai. Nhưng mà, đoán chắc cũng không có việc gì quan trọng nên Bạch Tử Mặc lơ đễnh hướng thị vệ, nâng cằm lên nói: "Ngươi đi nói cho nàng biết có việc gì thì ngay mai đến, hôm nay ta không rảnh."

"Người đó nói, chỉ cần nói với ngài bốn chữ ngài sẽ ra ngoài gặp nàng." Thị vệ nhìn thấy thái độ lơ đễnh Bạch Tử Mặc, trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì cô gái ở ngoài cửa kia dường như đã sớm đoán được Bạch Tử Mặc sẽ có thái độ này, còn bảo hắn nếu Bạch Tử Mặc mà có thái độ giống như trong lời nói, thì nói ra bốn chữ kia. "Bốn chữ gì?" Bạch Tử Mặc khẽ nhíu mày hỏi.

"Lưu Quang tuyết liên." Thị vệ không chần chừ, nói ra bốn chữ mà cô gái kia bảo.

"Cái gì? Lưu Quang tuyết liên?" Sắc mặt Bạch Tử Mặc nhất thời biến đổi, luống cuống lớn tiếng hỏi: "Người ở nơi nào, mau mang ta đi xem." Bạch Phong Hoa cũng hơi hơi nhíu mi, lại là Thiên Sơn tuyết liên. Hôm nay nghe được hai lần từ này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

"Ở, ở bên ngoài." Thị vệ vừa thấy Bạch Tử Mặc luống cuống như thế vội vàng trả lời.

Thịnh thế Phong HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ