C51 - C52 - C53 - Q3

1.5K 33 0
                                    

          C51: Cả đời này, chỉ vì nàng

  Rốt cục, biết được tên đối phương.

"Mạc Thanh Tuyệt."

"Bạch Phong Hoa."

"Tuyệt đại Phong Hoa, tên này, thích hợp với ngươi." Mạc Thanh Tuyệt cười phong thần tuấn dật.

Bạch Phong Hoa nghiêng đầu, nhìn dị đồng (đồng tử khác nhau) nam tử trước mắt: "Mạc Thanh Tuyệt, ta thật đúng có chút tò mò nguyên thân của ngươi là gì. Ta nhìn không ra đến nguyên thân của ngươi." Con ngươi một cái màu vàng, một cái màu đỏ, yêu tộc như vậy, đúng là hiếm thấy. Hơn nữa, thực lực cũng cường đại.

"Nguyên thân?" Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi sửng sốt, sau nở nụ cười, "Ngươi đoán."

"Lười đoán." Bạch Phong Hoa hừ một tiếng.

"Có điều, ngươi Bạch Liên chiến tướng nhưng danh chấn tứ phương." Mạc Thanh Tuyệt cười, vì Bạch Phong Hoa rót một ly Vô Ưu.

"Ha ha." Bạch Phong Hoa nhịn không được cười ra tiếng, "Nói nói, như thế nào danh chấn tứ phương?"

"Cao quý, cường đại, thần bí, còn có..." Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi ngừng một chút, tiếp theo trực tiếp nói ra, "Tàn nhẫn."

Bạch Phong Hoa sửng sốt, lại cười lớn hơn nữa. Tuy nhiên trong tiếng cười có cô đơn nói không nên lời.

"Đúng, tàn nhẫn, tàn nhẫn, chỉ có điểm ấy nói đúng." Bạch Phong Hoa cười, đem nước trong ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đối mặt Thần hoàng yêu cầu thảo phạt người, Bạch Phong Hoa tự nhiên chưa từng có nương tay, ra tay tàn nhẫn, 'trảm thảo trừ căn' (diệt cổ tận gốc). Mà Thần tộc tất cả mọi người tán thưởng hành vi của nàng, ca tụng hành vi của nàng. Không có người chỉ trích hành vi của nàng không đúng, đều nói đây là nghĩa vụ cùng vinh dự của nàng, thân là Thần tộc chiến tướng.

"Chó má." Bạch Phong Hoa cầm ly rượu trong tay đặt thật mạnh ở trên bàn, giọng mỉa mai. Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng chửi thề, lần đầu tiên trước mặt người bên ngoài nói bậy.

Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, không nói gì, chỉ trầm mặc đem ly rượu trong tay Bạch Phong Hoa lại rót đầy.

"Mạc Thanh Tuyệt, ngươi nói, ý nghĩa tồn tại ở đâu? Sinh mệnh dài như thế buồn tẻ vô vị, thực làm cho người ta không thú vị." Bạch Phong Hoa nhìn sắc hổ phách Vô Ưu trong ly rượu, sâu kín nói xong. Giống như đang hỏi Mạc Thanh Tuyệt, lại giống như lầm bầm lầu bầu.

"Kỳ thật, ta cũng không biết." Mạc Thanh Tuyệt vì chính mình rót đầy rượu, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, hốt hoảng nở nụ cười, cười không tiếng động, "Không bằng, chúng ta cùng nhau tìm kiếm ý nghĩa, như thế nào?"

Bạch Phong Hoa chống lại đôi con ngươi xinh đẹp kia của Mạc Thanh Tuyệt, sửng sốt. Còn chưa có lấy lại tinh thần, tay đã bị Mạc Thanh Tuyệt cầm, ngay sau đó, hoàn cảnh chung quanh đã muốn biến hóa. Mạc Thanh Tuyệt mang theo Bạch Phong Hoa nháy mắt di chuyển đến thành gần nhất. Không đợi Bạch Phong Hoa nói chuyện, Mạc Thanh Tuyệt trong nháy mắt vung lên, bề ngoài hai người nháy mắt thay đổi. Biến thành diện mạo hơi giống nhau, quần áo mặt đều giống người phàm.

Một ngày này, Bạch Phong Hoa biết ăn cơm phải trả tiền. Cũng là lần đầu tiên ăn cơm Bá Vương, cơm nước xong, Mạc Thanh Tuyệt lôi kéo tay nàng trực tiếp trốn chạy. Điếm tiểu nhị theo ở phía sau truy đuổi không kịp hít thở. Gió ở bên tai vù vù rung động, Bạch Phong Hoa nhìn người ở phía trước, cảm thụ được độ ấm từ cổ tay hắn truyền đến, lòng giờ khắc này đang dần dần bay lên.

Ngày hôm sau, Mạc Thanh Tuyệt như trước mang theo Bạch Phong Hoa vào thành. Khi Mạc Thanh Tuyệt xoay người vì Bạch Phong Hoa mua đồ ăn vặt ăn, (bạc đương nhiên là biến ra) Bạch Phong Hoa cẩu huyết gặp đệ tử quần áo lụa là hoàn đùa giỡn. Bạch Phong Hoa có chút quẫn bách, bề ngoài của nàng giờ phút này bình thường đến không thể bình thường, không rõ mình làm sao có thể gặp được chuyện như vậy. Có điều nàng không biết, cho dù bề ngoài bình thường, nhưng khí chất của nàng như trước làm cho người ta tim đập nhanh không thôi. Khi Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt sắc lạnh xuất hiện, kéo tay Bạch Phong Hoa qua, đem nàng chắn ở sau người, sau đó một cái tát lên mặt đệ tử quần là áo lượt, trong lòng Bạch Phong Hoa dâng lên một cỗ cảm giác chưa bao giờ từng có.

Nàng rất mạnh, dù một trăm đệ tử quần là áo lượt cũng sẽ không phải đối thủ của nàng. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được người bảo hộ, lần đầu tiên có người che ở phía trước nàng.

Loại cảm giác này, là lạ, thế nhưng nàng cũng không chán ghét, không bài xích.

Bạch Phong Hoa cơ bản là không cần cùng ăn, càng không cần nói động thủ nấu cơm. Mạc Thanh Tuyệt mang theo nàng câu cá, sau đó nướng cá. Nhìn Bạch Phong Hoa ngốc nghếch đem một con cá sông, không đánh vảy, không móc ruột ra, trực tiếp ở trên lửa nướng, Mạc Thanh Tuyệt nở nụ cười. Cuối cùng cũng tuyệt không ghét, bỏ mồm to ăn hết. Làm cho Bạch Phong Hoa thực nghĩ đến ăn ngon, kết quả ăn một ngụm toàn bộ phun ra. Nhìn Mạc Thanh Tuyệt tươi cười, Bạch Phong Hoa cũng nở nụ cười.

Cuộc sống không gợn sóng không sợ hãi, có Mạc Thanh Tuyệt tồn tại, tựa hồ không giống. Biến có tức giận, có chờ mong.

Khi Bạch Phong Hoa trở lại Bạch Liên thần điện của mình, thị nữ bẩm báo Hồng Quân đại nhân tới tìm nàng. Bạch Phong Hoa lơ đễnh, không để ý đến.

Hôm sau, gặp mặt Thần hoàng xong, Hồng Quân ở đại điện ngăn cản Bạch Phong Hoa.

"Phong Hoa, mấy ngày nay ngươi rốt cuộc có việc gì? Ta đi đi tìm ngươi rất nhiều lần, nhưng ngươi cũng không ở." Hồng Quân có chút lo lắng hỏi.

"Cùng ngươi không quan hệ." Bạch Phong Hoa lạnh nhạt đáp trở về, liền trực tiếp lướt qua Hồng Quân rời đi.

"Phong Hoa?" Hồng Quân lên tiếng giữ lại, Bạch Phong Hoa lại mắt điếc tai ngơ.

Hồng Quân nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa vội vàng đi xa, nhíu mày. Gần đây, Phong Hoa mất tích thời gian tựa hồ nhiều hơn, hơn nữa, tâm tình tốt lên?

Mà Bạch Phong Hoa trở lại Bạch Liên thần điện dặn dò một phen, sau lại đi cái hiểm cốc nhân giới. Cùng Mạc Thanh Tuyệt ước hẹn ở nơi nào.

"Phong Hoa." Mạc Thanh Tuyệt đứng ở bên hồ, cười ôn nhuận như ngọc.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng dừng ở bên cạnh của hắn.

"Ngươi đợi thật lâu?" Bạch Phong Hoa nhìn đến Mạc Thanh Tuyệt tươi cười sau, tâm tình cũng tốt lên.

"Không lâu." Mạc Thanh Tuyệt mặt không đổi sắc nói dối.

Bạch Phong Hoa cười mà không nói, nàng biết Mạc Thanh Tuyệt đang nói dối, nhưng không có vạch trần. Nàng biết Mạc Thanh Tuyệt đang đợi nàng, có người chờ mình, tâm tình thực kỳ diệu.

Thịnh thế Phong HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ