Bất quá gần hai ba canh giờ, mọi người bỗng thấy hoa mắt, chỉ thấy một lão già bạc đầu đang đứng trước mặt Nam Cung Vân, hai mắt sáng lên theo dõi cử chỉ của hắn.
Lão nhân này, đã từng gặp qua mấy lần lúc ở thiên địa thương hội có tổ chức đấu giá, chính là người muốn dùng Càn Khôn túi đổi ba viên cực phẩm nguyên đan.Những người ở trong viện quan sát họ chừng nửa ngày, thực lực của lão nhân này, xem ra so với trước đây nhìn thấy có vẻ mạnh hơn ,hắn cũng đột phá?
Bạch Phong Hoa bất động thanh sắc cởi bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài, vẫn đường đường chính chính cầm Càn Khôn túi đang giả trang sức ngay tại bên hông nhét vào trong lòng, mang Trường Không kiếm ra thủ.
Lão nhân này đến đây là do bọn họ gây khó dễ với các trưởng lão Cố gia, thật đúng là có điểm phiền toái ,thấy lão nhân vừa rồi phát ra khí thế ,lần trước nếu không bị hạ dược, Càn Khôn túi sẽ không có khả năng bị trộm mất.
Mà đại trưởng lão sắc mặt cũng thay đổi ,sao lão ChuLương điên tử (người điên) lại đến đây? Nam nhân kia trước giờ chưa bao giờ nói nhiều lời ,khẳng định sẽ sạch sẽ lưu loát đem Mạc Thanh Tuyệt bắt lấy, rồi rời đi nhưng cái hắn đâu, sao bây giờ lại lòi ra lão điên tử này!!!
Đại trưởng lão tức giận thiếu chút nữa đã hộc máu (chém =))).
Cố Đinh Hương đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của hắn ,hắn không thể lợi dụng Cố Đinh Hương chậm rãi đoạt quyền. Vậy thì tiếp theo hắn sẽ bắt rồi hành hạ Mạc Thanh Tuyệt, buộc Cố Phong Hàn từ bỏ vị trí thành chủ.
Nhưng là hiện tại, nhìn lão nhân đối với cái tên sử dụng độc kia cơ hồ mang điểm nịnh nọt khuôn mặt tươi cười ,đại trưởng lão chỉ cảm thấy khuôn mặt lạnh thật lạnh ,sự việc đang ngày càng tệ, hắn rõ ràng biết ,hắn( chỉ nam nhân kia) là chủ nhân của lão nhân này, thiên địa nam bắc nơi nơi lão đều tìm kiếm luyện dược sư cao cấp, chỉ cần tên tiểu sử dụng độc này lại có thiên phú trở thành luyện đan sư cao cấp, hôm nay hắn liền không có cơ hôi gây khó dễ ba người Mạc Thanh Tuyệt.
Đã không có Cố Đinh Hương, lại không có được Mạc Thanh Tuyệt, hắn làm sao có thể đoạt được vị trí thành chủ.
Đại trưởng lão tạo áp lực lớn đối với Nam Cung Vân, lại không mua được sự nhiệt tình dào dạt của lão nhân, (Nam Cung Vân) nghiêm mặt lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải chuyện của ngươi". (@@ rối quá)
"Ai nha, xem ra đầu óc lão thật sự đã hồ đồ, đây là băng thiên tuyết địa, đâu phải nơi thích hợp để nói chuyện phiếm?" Lão nhân giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời nói của Nam Cung Vân, hoàn toàn không có thấy hắn lời nói đầy bài xích, ha ha cười, thân thủ lại đáp bờ vai của hắn: "Tiểu huynh đệ, đi đi, chúng ta đi tìm địa phương có rượu uống rồi ngồi xuống chậm rãi tán gẫu."
Nam Cung Vân sắc mặt đen đi, lui về phía sau vài bước, chuẩn bị công kích, độc dược chuẩn bị được phóng ra, thời điểm hắn còn ở Chu Tước thánh điện, dùng phân của Tiểu Điệp béo phệ luyện ra dược, chuyên môn nhằm vào chiến khí cao nhân, chiến khí càng cao, khi trúng độc sẽ càng thêm thống khổ.
Nhưng làm cho người ta không nghĩ tới là lão nhân này chút ý tứ trốn tránh đều không có, tùy ý để viên thuốc nổ tung, đem độc tố hút vào trong cơ thể, trong lúc đó nhắm mắt lại cảm thụ được độc tố nhanh chóng lan truyền đến tứ chi như trăm sông đổ về biển, chiến khí được lưu chuyển trong cơ thể bỗng trở nên ngưng trệ, sự đau đớn lan tràn đến từng mạch máu càng lúc càng tăng thêm, chiến khí lưu chuyển cũng càng ngày càng gian nan, nếu thúc dục chiến khí lấn áp độc tố thì càng dùng sức, cơn đau càng lợi hại.
Tuy rằng thân thể đã muốn theo bản năng run rẩy lên, nhưng lão nhân lại tuyệt không sỡ hãi, ngược lại còn cười ha ha nói: "Quả thật là hảo dược."
Đến khi chiến khí không thể đối kháng với độc tố nữa, lão nhân lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ, mở ra, đem một viên lạp hoàn bên trong bóp nát lấy ra bên trong (lạp hoàn) viên đan dược màu xích hồng (đỏ hồng) nuốt vào, chiến khí luân chuyển được vài vòng, trên mặt lập tức trở nên tốt lên. Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lão nhân lại âm thầm nghĩ may mắn, may mắn lần trước ở đấu giá hội bị trúng độc, chủ nhân cho hắn viên giải độc này, nếu không, độc dược của tiểu tử kia thật đúng là không thể hóa giải.
Nhìn lão nhân đối Nam Cung Vân thấy thích thú, rất muốn đem người lập tức lôi đi, nét mặt đại trưởng lão như con tắc kè đổi màu(=]]) , từ đỏ sang trắng, từ trắng lại chuyển sang xanh, cuối cùng chịu đựng đầy ngập lửa giận giọng hơi run run mở miệng nói: "Chu tiền bối, ngài có phải quên sự tình gì hay không?"
"Ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao?."Lão nhân trừng mắt nhìn đại trưởng lão, hừ thật mạnh nói: "Ngươi nếu cầm lệnh bài đến, ta tự nhiên là muốn thay chủ nhân đem sự tình làm thật thỏa đáng, ngươi tìm ta đến đối phó tiểu huynh đệ của bọn họ, không sợ bọn họ đánh ngươi sao, ta đem tiểu huynh đệ này mang đi, ngươi liền không cần sợ, chuyện này cứ như vậy đi "
"Chu tiền bối" đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, khống chế lửa giận: "Tiền bối, chúng ta luôn luôn vì ngài tìm kiếm luyện đan sư cao cấp, bồi dưỡng những đứa nhỏ có thiên phú, tiểu tử này bất quá là loại hạ lưu bại hoại, dùng độc dược làm cho người ta sợ hãi, làm sao có thể là... A..." Lời còn chưa có nói xong, đại trưởng lão liền kêu lên thảm thiết.
Bạch Phong Hoa nhìn đại trưởng lão phun ra một hỗn hợp răng nanh máu lẫn lộn, ngón tay còn đang cầm chiến khí màu trắng, lạnh mặt nói: "Ngươi tốt nhất nên đem cái miệng ăn nói sạch sẽ một chút, nếu ta còn nghe được ngươi miệng chó xông ra nửa lời thô tục..."
Bạch Phong Hoa giơ tay lên, chiến khí màu trắng trên ngón tay kia liền gào thét xuyên thủng đỉnh đầu mũ đại trưởng lão.
Đại trưởng lão hai mắt cơ hồ đều phun ra lửa, vẻ mặt vẻ giận dữ liếc Bạch Phong Hoa, thân là sông Băng Thành thủ tịch trưởng lão, ngay cả thành chủ đều phải nhẫn nhịn kiêng kị hắn, hắn đúng lúc chịu quá nhiều xấu hổ, nếu hắn hiện tại không phải trúng dược, căn bản không thể đứng dậy, hắn khẳng định sẽ tự mình giáo huấn xấu nữ nhân kia.
Đại trưởng lão bị lửa giận che lấp lí trí, quay đầu hướng Chu Lương điên cuồng la lên: "Ngươi còn đứng làm gì, không thấy được nàng thiếu chút nữa sẽ giết ta sao? Hãy nhanh đem xấu nữ nhân này giết, giết, giết."
Mạc Thanh Tuyệt xem đại trưởng lão như người chết mà liếc mắt một cái, như cảm nhận thấy được sát ý Mạc Thanh Tuyệt, Bích Lãng hoá trang thành ngọc trâm tại đỉnh đầu nhất thời không an phận liền động đậy, mơ hồ phát ra tiếng kêu la: " Giết đi, giết đi.."
Giết người là cái mà nó thích nhất, khắp nơi đều là màu máu đỏ tươi mới là thích. Bây giờ còn chưa đến lúc đó, Mạc Thanh Tuyệt nâng nhẹ tay khẽ chạm chạm vào Bích Lãng, Bích Lãng nhất thời ủ rũ xuống dưới.
"Giết cái gì mà giết." Chu Lương lão nhân không hờn giận trừng mắt nhìn mắt đại trưởng lão: "Không phải chỉ là chiến khí bắn ngươi một chút sao, còn chưa chết, ngươi còn có phải là nam nhân hay không hả."
Bạch Phong Hoa xì một tiếng nở nụ cười, lão nhân này, cũng rất đáng yêu, đáng tiếc, cực phẩm nguyên đan là cái không phải hiện tại nàng có thể luyện ra, nếu không đến lúc đó có thể giúp hắn.
"Chu Lương, ngươi thật quá đáng." Có trưởng lão nhịn không được la lên.
"Chu Lương, ngươi còn không mau ra tay đem điên nữ nhân kia cùng hai người kia bên cạnh nàng bắt lại, ta sẽ không trách ngươi bội bạc!"
"Này uy uy , để ta nhắc cho ngươi nhớ chủ nhân ta hứa hẹn với ngươi cái gì, chủ nhân chính là nói, luôn ưu tiên tánh mạng của người Cố gia, nếu gặp nguy hiểm chủ nhân liền sẽ ra tay giúp đỡ, chứ không có nói ngươi không có chuyện gì đều có thể đi tìm hắn, đừng nói là sông Băng Thành bị người khác phá, ta rõ ràng nhìn thấy các ngươi ở nơi này tìm này ba cái đứa nhỏ gây phiền toái, làm sao có thể để sinh mệnh nguy hiểm ?" Chu lão nhân nhìn một vòng các tưởng lão đang ngã trên mặt đất, không hờn giận hừ nói: "Chuyện hôm nay, ngươi cũng không biết xấu hổ đến gây phiền toái cho chủ nhân, xem ở vị tiểu huynh đệ này, ta sẽ không theo các ngươi so đo làm gì, uy, ngươi đó, ngươi không thể làm cho lão nhân ta phải đi một chuyến mà không có gì, tốt xấu cũng phải cấp phí tổn thất tinh thần chứ?"
Nhìn Chư lão nhân một bộ dạng đại gia đứng ở nơi đó, thủ (bàn tay) duỗi ra, Cố gia đại các trưởng lão tất cả đều đen mặt, Bạch Phong Hoa cười tràng (cười dài) , lão điên tử này, thật sự là rất đáng yêu, nàng quyết định, đợi khi nàng có được thiên dược đỉnh, đẳng cấp luyện đan thuật tăng lên, đến lúc đó nếu chủ nhân lão nhân này còn sống , nàng nhất định phải giúp hắn luyện vài cái cực phẩm nguyên đan.
Sắc mặt ngày càng đen, bất quá các trưởng lão Cố gia hình như là bị Chu lão nhân làm quẩn trí, tất cả đều đem ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Phong Hàm.
Đẩy hết mọi chuyện qua cho Cố Phong Hàm, rốt cục không thể không xuất đầu, bất đắc dĩ trong lòng lấy ra ngân phiếu ngàn lượng, hướng Chu Lương nói: "Tiền bối, thứ tại hạ không thể đứng dậy, mong ngài cầm lấy." Tuy rằng này Chu lão nhân cũng không phải thật sự thích, nhưng là tựa hồ tiền với hắn mà nói là cần thiết sử dụng, cho nên, hắn mới có hành động này.
Chu lão nhân cười tủm tỉm cầm đi ngân phiếu trong tay Cố Phong Hàm, tùy tay cho một viên thuốc vào miệng hắn nói: "Cũng là tiểu tử ngươi tốt, mau đứng lên đi, dưới đất rất lạnh a."
Nhìn Cố Phong Hàm rất nhanh liền đứng lên, chúng trưởng lão trong lòng nhất tề hộc máu, cái này gọi là lạnh sao? Này rõ ràng là lạnh như băng người ở đây đàn gần như đông lại thành băng nhân, ngươi đã có giải dược, ngươi có thể hay không không cần đem chúng ta trở thành không khí a, ta so với tên thành chủ tuổi trẻ khỏe mạnh đó, lão xương cốt càng chịu không nổi đông lạnh a!
Đem ngân phiếu tùy tiện cất đi, Chu lão nhân không thèm quan tâm đến lý lẽ những người khác, mang theo vẻ mặt sáng lạn tan rã thẳng đến Nam Cung Vân: "Tiểu huynh đệ, đến đến, cùng lão nhân đi."
"Cút!" Nam Cung Vân mặt nghiêm mặt, nâng tay lên, một viên độc dược đạn bắn đi ra ngoài.
"Chiêu này đối lão nhân ta là vô dụng ." Chu lão nhân nhấc tay lên, thân thủ nhẹ nhàng , viên thuốc ở phía trước bạo liệt ( nổ ) bị chiến khí chặt chẽ bao vây, tùy tiện đem viên thuốc đang bị chiến khí bao vây đó ném ra phía sau, trong nhát mắt phía sau truyền đến từng trận tiếng kêu la đau đớn, Chu lão nhân hì hì cười thân thủ lao đến Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân hừ một tiếng, độc dược vốn vì là phương tiện hắn mới dùng @@, lão nhân này chẳng lẽ nghĩ đến hắn chỉ biết dụng độc dược sao, chiến khí ngưng tụ trong tay, Nam Cung Vân không lưu tình chút nào đánh một chưởng đến hướng Chu lão nhân.
"Ai nha, đánh thật hả." Bả vai Chu lão nhân đã trúng một chưởng thật mạnh kia, thân hình quơ quơ, mắt thấy sẽ té lăn trên đất.
Nam Cung Vân hừ một tiếng, thu hồi chiến khí: "Không muốn chết liền cút cho ta, tránh xa một chút."
Vừa dứt lời, dị biến nổi lên, Chu lão nhân bóng dáng lung lay, thân thể quỷ dị gập lại, xoay người đi ra phía sau Nam Cung Vân, hai tay hướng Nam Cung Vân phía sau lưng đánh, một màn này làm Bạch Phong Hoa cả kinh, thực lực lão nhân này, tựa hồ không hề thấp so với chính mình .
Nam Cung Vân trong lòng giật mình, về phía trước mấy trượng, Chu lão nhân lại như theo sát ở phía sau hắn, như thế nào cũng đá không xong, Chu lão nhân miệng còn hì hì cười, vẫn không ngừng đi xu hướng suy tàn là thuyết phục Nam Cung Vân: "Tiểu huynh đệ, lão nhân ta cũng không phải muốn ăn ngươi, chính là muốn mời ngươi giúp việc nhỏ, không cần không thương lượng như vậy a, rốt cuộc ngươi muốn cái gì lão nhân ta cũng sẽ làm cho ngươi a, lo lắng hay báo thù gì cũng được, cùng lão nhân ta đi thôi, không nên cùng ta so võ lực, như thế sẽ sứt mẻ tình cảm a."
Nam Cung Vân mặt càng ngày càng đen, tay đặt lên hông, Cửu Thiên cung liên hiện trên tay, tâm niệm vừa động, lập tức liền biến thành hoa lệ màu tím trường cung.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thịnh thế Phong Hoa
Roman d'amourTác giả: Vô Ý Bảo Bảo Thể loại: Ngôn tình - Dị giới - Xuyên không - Nữ cường Nguồn: Mèo Bún Lười, DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái: Full Đăng lên để thoả nỗi lòng đọc truyện trên wattpad