Suốt 5 ngày.
Lâm Nhụy tự nhốt mình ở trong nhà, không ra khỏi cửa, di động cũng tắt máy. Cô chỉ nằm ở trên giường, ngăn cách mình với thế giới bên ngoài và tất cả mọi người.
Trong phòng ngủ là một đống hỗn độn, hộp đựng cơm lộn xộn, vỏ bia và còn có tàn thuốc.
Đây là toàn bộ cuộc sống sinh hoạt trong suốt 5 ngày qua của cô.
Đến ngày thứ 6, cô bạn cùng phòng Tiểu Mỹ rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa.
Tiểu Mỹ tìm thợ mở khóa rồi mở cửa phòng Lâm Nhụy đang khóa trái ra.
Kéo bức màn đang đóng chặt ra, sau đó Tiểu Mỹ dùng một tay kéo người đang bọc chăn như nhộng lên rồi kéo đến trước tấm gương to trước tủ.
"Chị hai của tớ ơi, cậu tự nhìn xem bản thân suy sút thành bộ dáng gì đi."
Ánh sáng xuất hiện bất thình lình quá mức chói mắt nên Lâm Nhụy đang phải híp mắt rồi chậm rì rì nhìn người được phản chiếu ở trong gương.
Vừa nhìn thấy, thật đúng là doạ cho cô nhảy dựng.
Đây là cô sao?
Áo ngủ của cô gái trong gương nhăn đến nỗi không ra bộ dáng gì, tóc cũng rối tung như tổ quạ, hai mắt sưng vù, quầng thâm mắt giống như gấu trúc. Bởi vì hai ngày này chỉ ăn cơm hộp nên trên mũi còn mọc một hạt đậu (mụn), làm gì còn giữ được nửa phần của bộ dáng lúc trước.
Tiểu Mỹ bên cạnh nhìn cũng giận sôi máu. Cô bạn nhăn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Lâm Nhụy, tớ không biết cậu đã phải trải qua chuyện gì, nhưng tớ ra lệnh cho cậu, không được tiếp tục như vậy nữa! Cho dù có như thế nào đi nữa thì tớ vẫn đều ở bên cạnh cậu, nếu cậu không phấn chấn lại thì tớ sẽ không nhận cậu là bạn nữa!"
Cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của Tiểu Mỹ, trong lòng Lâm Nhụy có một dòng ấm áp chảy qua.
Cô nhẹ nhàng trả lời: "Được, tớ biết rồi."
5 ngày nay, cũng đã lăn lộn đủ rồi, cô đúng thật nên tỉnh lại.
"Thật sự đã biết?" Tiểu Mỹ vẫn có chút không yên tâm.
Lâm Nhụy gật gật đầu, cô đẩy tóc mái ra, dùng sức kéo kéo khóe miệng, làm mình nở ra một nụ cười tuy rằng khó coi nhưng cũng coi như là nụ cười xinh đẹp.
"Làm cậu lo lắng rồi, Tiểu Mỹ, yên tâm đi, về sau tớ sẽ không như vậy nữa."
Nói xong, Lâm Nhụy nhìn lại căn phòng ngủ hỗn độn của mình một lần nữa, đúng là có chút khó coi, cũng không biết 5 ngày qua làm sao mà cô có thể vượt qua được, quá khứ đần độn.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt kia đã bị cô ném ra sau đầu.
Về sau, cô nhất định sẽ không nghiêm túc thích một người như vậy, quá hèn mọn, cũng quá mệt mỏi.
Tới cuộc đời này một chuyến, hẳn là nên hưởng thụ cuộc sống, cô hà tất gì phải tự chuốc lấy phiền não?
......
"Em muốn mượn người ở chỗ tôi?"
Hàn Vũ nhìn Lâm Nhụy hiện tại đang đứng ở trước mặt rồi để lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Lâm Nhụy nghiêng nghiêng liếc anh một cái. "Làm sao, không được hả?"
Vừa nói xong, cô vừa đoạt lấy điếu thuốc từ trong tay của Hàn Vũ, sau đó động tác thuần thục dùng ngón tay kẹp lấy rồi ngậm ở trên miệng.
Hút một ngụm thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra khói nhẹ mù mịt.
Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Hàn Vũ không hề ngăn cản mà là đứng ở một bên thưởng thức bộ dáng cô hút thuốc.
Nói như người ta thì phụ nữ hút thuốc sẽ làm mọi người cảm thấy phóng đãng thô lỗ.
Nhưng Lâm Nhụy lại là ngoại lệ.
Có lẽ là gương mặt thanh thuần quá vô hại, một loạt động tác này không chỉ không gây cho người cảm giác phản cảm mà ngược lại còn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thật dài, điếu thuốc tinh tế đang cháy ở giữa 2 ngón tay thon động lòng người, cô cúi thấp mặt, lông mi hơi hơi rung động giống như con bướm giương cánh muốn bay. Có sương mù lượn lờ dâng lên từ trên mặt cô, mông lung ở trên khuôn mặt tinh xảo, làm người ta chỉ thấy được da thịt tuyết trắng kia, còn có thêm đôi môi hồng nhuận.
Vẫn là vẻ thanh thuần như cũ, chọc người trìu mến.
Nhưng trong mơ hồ, hình như lại có chút thay đổi.
Yết hầu của Hàn Vũ hơi không thể động.
Anh lại nói tiếp đề tài vừa rồi: "Em là bạn gái của tôi, việc mượn người đương nhiên là có thể."
"Chẳng qua là, dù sao cũng phải nói cho tôi biết em muốn làm cái gì?"
Anh có chút tò mò, hơn một tuần không liên hệ với Lâm Nhuỵ được. Vốn dĩ anh đã tính từ bỏ Lâm Nhụy, cô tuy rằng đặc thù một chút, nhưng Hàn Vũ anh cũng là người ở trong vạn bụi hoa, từ khi nào mà lại phải thiếu đàn bà cơ chứ?
Ai ngờ đột nhiên bây giờ Lâm Nhụy xuất hiện, sau đó mở miệng hỏi mượn người của anh.
Lâm Nhụy không đáp, chỉ là cười cười thần bí. "Đến lúc đó anh sẽ biết."
Lúc trước, mục đích quyến rũ Hàn Vũ của cô vốn dĩ đã không đơn thuần, hiện giờ người đã quyến rũ được rồi, vậy phải sử dụng thôi.
Dù sao thì tâm tình của cô đang không tốt, cũng phải tìm một chỗ xả giận chứ nhỉ?!
Hàn Vũ có chút bất mãn, Lâm Nhụy trả lời giống như thật mà lại là giả, đang muốn hỏi thêm vài câu thì lại bị Lâm Nhụy đột nhiên thò qua, dán lên môi anh, môi đỏ khẽ nhếch, truyền qua một ngụm khói thuốc.
Hơi thở Nicotin tràn ngập quanh quẩn ở giữa răng môi của hai người.
Nhìn khóe mắt của Lâm Nhụy cùng với đôi con ngươi trần trụi quyến rũ, Hàn Vũ thực mau phản ứng lại.
Anh cong cong môi rồi dùng tay đè cái ót Lâm Nhụy lại xong hung hăng hôn càng nhiều hơn.
Hung ác cắn nuốt giống con sói đói, mượn cơ hội tùy ý quét ngang nước bọt ngọt ngào trong khoang miệng của cô.
Không nói thì không nói, nhưng phí mượn người thì anh nên thu đúng không?
Mà Lâm Nhụy, cũng thuận theo phối hợp với Hàn Vũ, hai người gắt gao dây dưa ở với nhau...
Trong phòng vô hạn cảnh xuân...
BẠN ĐANG ĐỌC
Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Đông Bôn Tây Cố
RomanceNguồn:WebTruyen.Com Tác Giả:Đông Bôn Tây Cố Edit: Thiếu Máu Team Mời các bạn thưởng thức truyện ^^ và nói trước là truyện có nhiều H nặng nha :* bạn nào nghiêm túc k thích H thì đừng nhảy hố nhá :* Trang điểm một chút, đem tóc dài rối tung quấn ở sa...