Chap 32:MinJi ra đời

7.4K 409 35
                                    

Một thời gian dài trôi qua, tôi đang trong thời kỳ cuối của thai sản,  bác sĩ nói tôi sẽ sanh trong tuần này nên tôi phải xin nghỉ làm ở nhà chuẩn bị hạ sinh tiểu công chúa. À!  Đứa con thứ hai của tôi là một bé gái đấy nhé!  Con bé tên là MinJi ! Là Park MinJi!  Cái tên mà tôi sẽ nhớ cả đời, mỗi lần tôi gọi bọn nhóc tôi sẽ cảm nhận được Jimin vẫn ở bên cạnh tôi,  cảm giác quen thuộc lắm.
Tôi đang ngồi trên sofa ăn trái cây và xem tivi thì chuông cửa reo, cô giúp việc đi ra mở cửa. Tôi nghĩ chắc là anh Jin bỏ quên đồ nên về lấy,  tôi vẫn tiếp tục công việc ăn uống của mình. Đĩa trái cây cũng hết,  tôi khó khăn nặng nề đứng dậy để đi lấy thêm ít trái cây,  một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo tôi đỡ tôi cẩn thận.

" Cẩn thận nào Yumy!  Em sắp sanh rồi! "

Là Jimin,  anh ấy đến đây làm gì nhỉ? Thật bất ngờ đấy!  Tôi còn tưởng anh sẽ quên luôn tôi và đứa con bé bỏng sắp chào đời .

" Anh đến đây làm gì? " Tôi cẩn trọng hỏi anh

" Anh đến thăm em và con!  Em ngồi xuống đây đi, cần gì để người làm lấy được rồi! "Jimin dìu tôi ngồi lại sofa .

" Hôm nay anh không đi làm sao mà đến thăm em? " tôi nhìn Jimin có vẻ e ngại pha chút tò mò.

Anh cười hiền với tôi,  nụ cười mà đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy :" Nay anh không đi làm!  Anh đến để chăm sóc cho em!  Em muốn ăn gì không? "

" Em muốn ăn tokbokki siêu cay !" tôi nói như đùa.

" Em đang mang thai đừng nên ăn cay quá!  Em ngồi ở đây đợi anh nha!  Anh sẽ vào nấu đồ ăn cho em!  Đừng đi đâu lung tung đấy! " Jimin cười thật tươi với tôi, nụ cười ấm áp như khiến tôi lu mờ đi sự thật rằng tôi và Jimin đã li hôn.

Anh vào bếp mang tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng, tôi cứ quay mặt về hướng nhà bếp để nhìn trộm anh. Phút chốc yếu lòng tôi ao ước rằng đây chỉ là một giấc mơ,  một giấc mơ mãi mãi không tỉnh lại,  Jimin vẫn là của tôi.

" Xong xuôi! " Jimin phủi phủi tay rồi tháo tạp dề ra,  đi lại chỗ tôi ngồi.

" Anh nấu xong rồi để anh dìu em vào trong nha bà xã! "

" Bà xã? "

Jimin lỡ miệng gọi tôi bằng bà xã, hai tiếng gọi thân thương mà anh vẫn hay gọi tôi lúc trước.

" Ơ!!!  Anh xin lỗi!!!  Anh quên mất!  Em vào trong ăn đi! " Jimin chao đảo mắt liên tục, anh có vẻ thẹn thùng.

Ngồi vào bàn ăn,  tôi từ tốn thưởng thức từng món do chính tay Park Tổng nấu. Đây không phải là lần đầu tôi được ăn thức ăn do anh nấu nhưng sao cảm giác của tôi lại bồi hồi đến thế.

" Ngon chứ? " Jimin nghiêng đầu.

Tôi nở nụ cười nhỏ :" Ngon hơn lúc trước !"

Cả hai đều im lặng,  không khí bỗng nhiên trầm lặng hẳn đi.

Tôi nghĩ mình nên nói gì đó để thoải mái hơn :" Cuộc sống anh dạo này thế nào? "

Jimin cười cong môi, nụ cười không được tự nhiên cho lắm :" Cũng ổn!  "

" Anh đã hạnh phúc hơn bên cạnh Rosy chưa? " cứ như cơ hội ngàn năm có một,  tôi hỏi một lần cho hết những nỗi niềm trong lòng.

CÓ THAI RỒI TÍNH SAO [JIMIN & YOU]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ