07. Đừng nghĩ cậu điên, hãy nghĩ tụi mình đều điên.

6.7K 595 23
                                    


"Không được. Cái nào thì được chứ cái này là không thể!", Jeno tối sầm mặt, hắn kiên quyết không thể chấp nhận cho Jaemin một ngụm cà phê nào cả.

"Chỉ lần này thôi, chỉ một lần thôi mà, lâu rồi tớ chưa được uống cà phê huhu tớ thèm lắm"

"Không"

"Đi mà Jeno à~"

"Không thể nào"

"Jeno đáng ghét, Jeno nhỏ mọn, tớ không muốn nhìn mặt cậu nữa"

Jaemin buồn thiu, chẳng muốn đôi co với Jeno nữa, cậu vơ lấy cái chăn rồi trùm kín mặt, cậu không muốn nhìn thấy mặt của cái người kia tí nào vào lúc này.

"Lee Jeno chính là kẻ nhỏ mọn keo kiệt nhất thế giới này!!!", cậu nằm trong chăn nhưng vẫn cố tình hét thật to để người kia nghe thấy hết sự bực tức của mình.

Sau một hồi đôi co với Jaemin, kết quả nhận được lại là nguy cơ bị giận dỗi theo chiều hướng không tốt đẹp gì như này, rốt cuộc đã làm cho Jeno có chút mềm lòng. Jeno làm bạn với Jaemin bao năm nay, nên tính cách của cậu Jeno đều hiểu như trở lòng bàn tay, một Jaemin bình thường vui vẻ dịu dàng với mọi người, một khi đã giận thì sẽ biến thành một Jaemin vô cùng đáng sợ. Phải, Jaemin không mấy khi giận, cũng không dễ gì giận, nhưng đã giận thì lại vô cùng dai. Hắn còn nhớ lần giận gần đây nhất là khi hắn làm đổ nước lên con Macbook yêu quý của cậu, hắn đã phải mặt dày bám theo dỗ cậu tận mấy ngày trời ở SM Tour Nhật Bản thì cậu mới nguôi ngoai được phần nào. Cứ nghĩ tới cảnh Na Jaemin đối xử thờ ơ coi cậu như không khí giống lúc ấy, Jeno lại cảm thấy ớn lạnh hết cả người.

"Nhưng mà, dạo gần đây tình hình cai uống cà phê của cậu ấy đang có tiến triển rất tốt, nếu như chiều cậu ấy lần này rồi cậu ấy lại ghiền cà phê nữa thì sao đây?", hắn thầm nghĩ. Thật ra xét đi xét lại, mong muốn lớn nhất từ trước tới giờ của hắn vẫn là cậu có thể bỏ được tật nghiện uống cà phê, mặc cho những cái hôn giao kèo của hai người có làm hắn thích đến cỡ nào, quan trọng trên hết vẫn là sức khỏe của Jaemin. "Thôi được rồi, đành dùng chiêu để chiều cậu ấy vậy!", Jeno nghĩ thế, rồi mở cửa đi ngoài.

Nghe tiếng cửa kêu, một lúc sau Jaemin ngước mặt ra khỏi chăn lén nhìn thì thấy trong phòng đã chẳng còn ai cả. Jeno đã ra khỏi phòng rồi. "Jeno đáng ghét, mới nói vậy mà đã bỏ đi, đáng ghét đáng ghét đáng ghét, mình thề là mình ghét..."

Còn chưa kịp xả nỗi tức tối này xong, câu còn chưa kịp dứt thì bỗng nghe thấy tiếng cửa lại kêu, cậu giật mình lại vội nằm xuống vơ lấy chăn trùm kín người, giả vờ như vẫn giữ nguyên tư thế án binh bất động từ nãy tới giờ

"Thôi nào Jaemin, tớ đem cà phê đến cho cậu đây nè"

Tưởng như mình nghe nhầm, Jaemin vội bỏ chăn ra khỏi người thì thấy Jeno đã ngồi trên giường mình từ lúc nào, trên tay hắn đang cầm một ly cà phê. Nhìn thấy cà phê, mắt của Jaemin sáng rỡ, chẳng còn hơi đâu mà nghĩ tới chuyện giận dỗi cái người này nữa, việc cần làm trước mặt là phải nốc sạch cái cốc cà phê này mới được!

"Nah, muốn uống cũng được, nhưng phải để tớ bón cậu"

"Gì cơ? Thôi không cần đâu chỉ là uống thôi mà, để tớ tự uống đi"

| Nomin | Cà phê hay hôn?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ