Jungkook từ từ buông Bora ra, cậu chớp mắt vài cái để cố gắng tỉnh khỏi cơn say. Hình ảnh của Bora cũng dần hiện lên trước mắt cậu rõ ràng hơn. Jungkook giật mình đứng dậy rồi nhanh chóng quay người bỏ đi.
-Jungkook tôi... - Bora chạy theo kéo tay cậu lại.
-Vừa nãy là do tôi say thôi, cứ quên đi. Cậu mau về nhà thì hơn, trời cũng đã tối lắm rồi. - Jungkook gỡ tay cô ra rồi rời đi.
Bora nhìn theo bóng dáng của cậu mà cảm thấy hối hận mấy phần. Cứ như là bản thân đã lợi dụng người không rõ ý thức vậy. Thật ra mà nói cô cũng thích Jungkook, cô cũng biết rõ quan hệ của Jungkook với anh trai của cậu. Vừa nãy thật tình là đầu của Bora đã lóe lên suy nghĩ chi bằng giúp cậu quên Taehyung đi.
Nhưng mà có vẻ không được rồi, rốt cuộc cậu ấy có thích anh trai mình nhiều đến mức nào Bora cũng không rõ. Bây giờ thì cô đã rõ ngoại trừ bản thân Jungkook ra thì không ai có thể lôi kéo cậu ra khỏi tình cảm ấy được nữa. Nụ hôn vừa rồi mà Jungkook chỉ đơn giản nói với cô là "quên đi" ấy à.
Cơ bản là khó có thể quên được...
Jungkook đi đến cửa hàng tiện lợi mua một lon trà ấm để giải rượu. Cậu vừa đi vừa uống lại vừa suy nghĩ về nhưng gì mình đã làm. Cảm thấy bản thân vừa nãy thật giống với Taehyung, chỉ nói hai từ "quên đi" là nghĩ có thể xong. Vậy mà cậu đã từng trách Taehyung một chút vì anh đã thờ ơ như vậy.
Không phải bản thân mình bây giờ cũng thờ ơ không kém hay sao?
Jungkook cứ mải mê suy nghĩ, đi đường cũng không chú ý gì mấy mà cứ cắm đầu đi thẳng rồi cũng chẳng biết bản thân đang đi tới đâu. Tới đoạn đường phải chờ xe dừng lại để băng qua thì cậu vẫn cứ đi thẳng, ánh mắt vẫn ghìm chặt xuống dưới đất nên chẳng biết rõ mình đang làm gì.
Một chiếc xe đồng thời lao tới với tốc độ nhanh hơn mọi ngày và đương nhiên chủ chiếc xe cũng không biết sẽ có người băng qua đường trong khi chưa có đèn đỏ như vậy.
"Két"... Tiếng thắng gấp của chiếc xe cùng sự náo loạn của nhiều người xung quanh khiến con phố giữa đêm đang yên ắng cũng trở nên ồn ào. Nhiều người đi lại xem xét, người thì mang điện thoại ra quay chụp.
Chủ chiếc xe hơi là một người đàn ông nhắm chừng gần ba mươi tuổi, trên người vẫn còn đang mặc bộ vest đen lịch lãm như vừa trên đường tan ca trở về. Dáng vẻ hấp tấp mở cửa xe chạy ra đỡ lấy Jungkook đang nằm trước xe mình.
-Này cậu, có sao không? Có đau ở đâu không? - Vừa nói tay vừa run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu.
Không lâu sau xe cứu thương cũng đến, đưa được Jungkook lên xe rồi y cũng lái xe đi theo sau đến bệnh viện.
Đến bệnh viện người đàn ông được bác sĩ đưa cho điện thoại và ví của Jungkook, y mở điện thoại lên mò mẫm đến danh bạ thì thấy ngay số của Taehyung nằm trong danh sách yêu thích nên đã nhấn gọi.
Taehyung lúc này đang hăng say hết mực với Donghyun ở pub, thấy số Jungkook gọi đến cũng không ngại gì mà bắt máy.
-Jungkook hả? Lâu quá không gặp mày, chuyện gì đấy? - Taehyung ra hiệu cho Donghyun là cần phải ra ngoài rồi nhanh đi ra nghe điện thoại.

BẠN ĐANG ĐỌC
(KOOKV-FANFIC) Brother.
FanfictionAuthor: -Rabb- Couple: Jeon Jungkook x Kim Taehyung. Mong các cậu tiếp tục ủng hộ. *Mình không đồng ý với bất kì hình thức chuyển verse hoặc mang fic ra nơi khác khi không có sự đồng ý của mình* Nội dung: Taehyung và Jungkook là hai anh em. Nhưn...