Sáng ngày hôm sau Taehyung vừa mơ màng trở mình thì cảm nhận được phần eo của mình thật rã rời, nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra thì trước mặt anh là khuôn mặt của em trai mình. Đáng ra mọi chuyện vẫn sẽ bình thường nếu anh chỉ nhìn thấy mặt của Jungkook, nhưng anh lại nhận ra trên người cả hai không còn mảnh vải nào ngoài boxer.
Cảm giác hơi nhói ở chỗ nhạy cảm phía sau kia cũng làm những ký ức từ đêm qua ùa về khiến đại não của anh bất giác bùm lên một tiếng. Taehyung nửa phần hốt hoảng nhưng nửa phần suy nghĩ cách tốt nhất để giải quyết chuyện này. Thật ra anh nghĩ đêm qua anh là người say đến không biết trời trăng mây đất gì nên có lẽ đã đưa Jungkook vào thế khó xử này.
Taehyung cố gắng rời khỏi giường một cách im ắng và nhẹ nhàng nhất có thể để không làm cho Jungkook thức giấc. Bởi nếu cậu tỉnh dậy thì sẽ rất khó nói, anh cần phải trở về Busan để bình tĩnh đã rồi hẳn nghĩ ra cách giải quyết. Taehyung nhanh chóng đi vệ sinh người ngợm một chút rồi nhanh chóng mặc đồ vào xong lấy đồ đạc rời đi.
Lúc anh đóng cửa phòng lại thì Jungkook cũng mở mắt ra nhìn theo, thật ra từ nãy đến giờ cậu đã thức rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh làm cho cậu nhận ra anh không muốn cả hai người phải khó xử khi tỉnh dậy. Vì thế Jungkook quyết định giả vờ ngủ rồi để anh đi, có khi nếu cậu níu kéo anh lại thì càng làm cho Taehyung muốn đấm cậu thêm ấy chứ.
-Lần này sẽ không dễ dàng gì rồi... - Jungkook ngồi dậy xoa xoa đầu tóc rối bù của mình.
Taehyung thì nhanh chóng kêu taxi ra thẳng trạm tàu điện rồi mua một vé về Busan, anh ngồi xuống hàng ghế để chờ chuyến tàu của mình. Kì thực anh không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, cảm giác như dù mình có làm gì cũng không ổn. Anh lần này cảm thấy như bản thân mới là người có lỗi. Taehyung nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.
"Jungkook à, anh xin lỗi. Chuyện tối hôm qua hai chúng ta đều xem như chưa từng xảy ra là được. Bây giờ thì anh về Busan đây, nói chuyện với em sau."
"Được thôi hyung" - Jungkook đã trả lời lại như vậy.
Đó là những gì cậu ghi trên tin nhắn thôi nhưng căn bản là cậu không muốn quên chút nào cả.
Từ ngày hôm đó hai người họ đều không liên lạc nhiều với nhau như trước nữa. Taehyung đã tự hiểu ra rằng nếu cậu không liên lạc cho anh, thì tốt nhất anh cũng nên yên phận để mọi thứ lắng xuống. Anh cũng không trở về nhà thêm lần nào nữa cho đến khi kết thúc năm học.
Nhưng Taehyung đã gọi về xin ba mẹ cho hè này ở lại đây để chuyên tâm học phụ đạo cho năm sau vì việc học hành thật tình cũng chẳng dễ dàng gì, anh cũng muốn kiếm một chỗ làm thêm để tiết kiệm cho sau này. Hoặc nói trắng ra là anh không muốn quay về để mà khó xử. Cách mà Taehyung đang chọn là trốn tránh.
Nhưng là bởi vì anh không kiếm ra thêm được lối đi nào nữa giữa anh và Jungkook. Anh thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài gần trường đại học để tiện cho việc học thêm vì là hè nên trường không cho ở lại kí túc xá mà chỉ mở các lớp phụ đạo. Trùng hợp thay, bạn cùng phòng của anh ở kí túc xá chính là Donghyun cũng không trở về nhà nên đề nghị việc cùng share phòng với Taehyung.
![](https://img.wattpad.com/cover/134033299-288-k936760.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(KOOKV-FANFIC) Brother.
Fiksi PenggemarAuthor: -Rabb- Couple: Jeon Jungkook x Kim Taehyung. Mong các cậu tiếp tục ủng hộ. *Mình không đồng ý với bất kì hình thức chuyển verse hoặc mang fic ra nơi khác khi không có sự đồng ý của mình* Nội dung: Taehyung và Jungkook là hai anh em. Nhưn...