Kỳ Duyên nhìn đồng hồ trên tay mình. Mẹ đã đến trễ gần 20p rồi. Đã bảo không cần ra sân bay đón mà bà đâu có chịu, nằng nặc đòi đón cho bằng được rồi bây giờ bắt cô phải chờ như thế này này.
Cô ngán ngẩm lôi hai ba cái vali đồ của mình đến một chiếc ghế trống rồi ngồi ịch xuống cho đỡ mệt sau chuyến bay dài. Cởi vội cái áo khoác nóng nảy ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh được bung một chiếc cúc áo , càng khiến cô quyến rũ hơn bao giờ hết. Mái tóc dài được buộc gọn gàng phía sau khiến cô toát lên thứ khí chất không phải ai cũng có được.
Cô - Nguyễn Cao Kỳ Duyên, 23 tuổi, học xong thiết kế thời trang hai năm trước nhưng chưa muốn lao đầu vào làm việc ngay nên quyết định dùng một năm vừa rồi để đi du lịch đến tất cả các nước mà mình thích. Lần này cô về Việt Nam với quyết tâm sẽ tự tay mở một cửa hàng quần áo do chính mình thiết kế, mặc dù trước đó đã có rất nhiều công ti mời cô về hợp tác. Ấy mà cái tính thích tự do không cho cô quyết định chôn mình vào công ti của kẻ khác, cô muốn tự làm chủ.
Tầm mười phút sau, bóng dáng người phụ nữ quen thuộc hiện ra trước mắt. Kỳ Duyên ngoắc ngoắc rồi gọi lớn :
- Mẹ......
Mẹ cô hấp tấp đi tới, hơi thở nặng nhọc nhìn con gái mình. - Sorry con gái, tiệm đông quá....
- Vâng, không sao. À mà......- Kỳ Duyên ngó nghiêng mẹ mình. - Không có hoa sao ?
Kỳ Duyên trề môi, ít nhất cũng có một cành hoa để chào đón con gái về nước chứ ? Người ta đã đi một năm rồi đó, mẹ thật chẳng có lòng tí nào.
Mẹ cô lắc đầu trề môi. - Cô làm như cô là hoa hậu vậy.....về thôi......
Kỳ Duyên phì cười, kéo vali đồ đi theo mẹ, miệng không ngừng hỏi đủ thứ chuyện trên đời.
Khi hai mẹ con đã yên vị trên xe, mẹ cô ngắm nhìn con gái mình rồi ấn vào trán cô. - Đi du lịch ăn cái gì mà mày béo thế hả con ?
-.......???? - Duyên dựa người vào ghế, mặc kệ mẹ đang vô tư chê bai cái thân hình của cô, béo thì sao chứ ? Mũm mĩm một chút mới đáng yêu.
- À mà....tiệm nails nhà mình.....
Kỳ Duyên ậm ừ khi nghe bà nhắc tới tiệm nails của gia đình, Keidi Nails, do mẹ cô mở và làm chủ, bà có niềm yêu thích mãnh liệt với nails, cô thì không, cô thích thời trang hơn.
Mẹ cô ngưng một chút rồi nói tiếp.
- Có đối thủ cạnh tranh, đối diện.
- Hửm ? Đối thủ ? - Kỳ Duyên nhíu mày, nói chứ chẳng điêu, tiệm nail nhà cô là một trong những cửa hàng có tiếng nhất Sài Gòn, mỗi ngày khách ghé đông nườm nượp, ai dám cả gan mở một tiệm đối diện chứ ?
- Ừ. Cái gì mà Coco Nails gì đó.....chả thèm quan tâm.....mở đối diện cũng gần nửa năm rồi, khách đông lắm, nhà có bốn tầng, tầng trệt thì làm nail, tầng thứ hai thì bán quần áo, mà ghét nhất là con nhỏ chủ quán.....
Kỳ Duyên nhìn mẹ mình, có giống mấy bà hàng xóm đang sân si chuyện thiên hạ trong mấy cái group không ? Nếu giống thì chắc mẹ cô đã được lên fan cứng rồi cũng nên. Cô thích thú lắng nghe xem " con nhỏ chủ quán " nào lại khiến mẹ cô phát điên như thế ?
BẠN ĐANG ĐỌC
UỐNG NHẦM MỘT ÁNH MẮT [ Triệu Duyên ]
FanfictionTôi đã từng nghe ai đó nói " uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời " Ấy, phiền phức thế, tôi thề là tôi ghét cái loại tình yêu sét đánh, chẳng có chút tin tưởng nào cả. Vậy mà ngang trái thế nào, tôi lại lỡ uống nhầm ánh mắt của ai đó khi mới...