Nàng cười nhưng nước mắt lại rơi ướt cả áo. Hết rồi, hết thật rồi, chẳng còn gì có thể níu giữ lại được tình yêu này.
Nàng lừa dối cô, mẹ cô sắp tái hôn với cha nàng, cô vào khách sạn cùng người con gái khác. Đủ rồi, kết thúc được rồi. Đừng gây thêm đau khổ cho ai nữa cả. Đừng níu kéo cũng đừng bi lụy, phải không Minh Triệu ? Nàng đau thấu tâm can, li trí thì nghĩ vậy nhưng trái tim lại một mực muốn tiếp tục được yêu cô. Chỉ cần cô nói chuyện cô vào khách sạn với Ngọc Phương chỉ là do vô tình, hoặc do buồn bã, hoặc giả dụ một lí do nào đó cũng được, nàng sẽ tin, sẽ tin mà. Minh Triệu đấm mạnh vào ngực mình, sao lại yêu điên cuồng một cách ngu dại như thế ?
À mà cũng phải, là nàng làm tổn thương cô trước, bây giờ cô chỉ đang tìm cách xoa dịu cơn giận thôi đúng không ? Nàng quị xuống vệ đường nhìn sang phía khách sạn kia....hình như trời lại đổ mưa rồi.
*********
- Triệu, sao mắt chị sưng vậy ?
Nhân viên nhìn khuôn mặt hốc hác cùng với hai mắt sưng mọng của nàng rồi hốt hoảng. Mới sáng sớm mà sao cô chủ lại như người mất hồn vậy ?
Nàng lắc đầu :
- Chị.....không sao.
Nàng mệt mỏi rã rời ngồi xuống sofa, cầm điện thoại ra xem một chút. Chỉ có một tin nhắn khiến đôi mắt nàng lần nữa ướt mèm :
" Cho em xin phép nghỉ một ngày, em có chuyện gấp, em xin lỗi chị "
Là của Ngọc Phương. Xin nghỉ làm sao ? Là hôm qua ân ái với nhau đến mức đi làm không nỗi ? Nàng cười nhạt. Phải, Kỳ Duyên luôn hóa sói khi ở trên cơ thể nàng mà, vậy đối với một cô gái trẻ đẹp như Ngọc Phương, liệu cô có như vậy không ? Hay còn hơn thế nữa ?
Nàng bặm chặt môi dưới để ngăn mình bật khóc. Người con gái cô yêu đã qua đêm với người con gái khác. Có phải đôi môi từng hôn nàng, đêm qua đã dùng để hôn toàn bộ cơ thể của Ngọc Phương không ? Bàn tay đã từng nâng niu khuôn mặt nàng, tối qua có phải đã dùng để chìu chuộng Ngọc Phương không ? Vậy liệu trái tim của cô có còn ở chỗ nàng không ?
Ảo tưởng sao Minh Triệu? Người ta đã chẳng còn cần mày nữa. Người ra đã chẳng còn thương mày nữa.
Nàng dựa vào sofa, mắt nhắm lại tưởng tưởng ra viễn cảnh tối qua của bọn họ mà lòng quặn đau. Kỳ Duyên, sáng nay em có chăm sóc họ như cái cách em đã từng chăm sóc chị không ? Hay còn hơn thế nữa ?
Em có ôm họ như em đã từng ôm chị không ?
Có xoa lưng cho họ không ?
Có ân cần rót cho họ từng li nước, nấu từng chén cháo không ? Chắc là có em nhỉ ?
- Triệu.....
- Ừm..... - Nàng giật mình quay lên, là Đăng Khôi. Anh ta lại đến sao ?
Anh thấy nàng cứ bần thần như thế liền đưa tay áp lên trán nàng. - Em sao vậy ?
Minh Triệu quay quắt, hất tay anh ta ra, khuôn mặt có chín phần là bài xích. - Em không sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
UỐNG NHẦM MỘT ÁNH MẮT [ Triệu Duyên ]
FanfictionTôi đã từng nghe ai đó nói " uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời " Ấy, phiền phức thế, tôi thề là tôi ghét cái loại tình yêu sét đánh, chẳng có chút tin tưởng nào cả. Vậy mà ngang trái thế nào, tôi lại lỡ uống nhầm ánh mắt của ai đó khi mới...