Trong căn phòng rộng lớn, có một người con gái ngồi bó gối ở trên giường, đôi mắt sưng mọng đờ đẫn nhìn trong vô định. Cả tối đêm qua hầu như nàng đã không ngủ được.Tối qua nàng đã nói hết lời nhưng hình như cô vẫn còn giận lắm, mãi mà vẫn không nghe lọt tai, một mực bỏ vào nhà.
Kỳ Duyên là người bắt đầu theo đuổi nàng, cô là người ấp ủ, nâng niu và gìn giữ tình yêu này mà bây giờ cô lại trở nên như vậy, nàng đủ hiểu cô đã rất thất vọng. Nhưng nàng nhất định sẽ không buông bỏ dễ dàng như vậy. Nàng sẽ thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, rồi mọi chuyện sẽ như lúc ban đầu.
Nàng thở dài rồi lại ủ rủ. Phải nói với cha mẹ anh thế nào ? Dù gì cũng là chỗ quen biết. Rồi phải nói với anh như thế nào trong khi nàng đã đồng ý cưới anh và anh đã từng cứu nàng ? Phải nói với cha nàng như thế nào khi cha đang hy vọng con gái có một tấm chồng môn đăng hộ đối và quan trọng là hai bên gia đình là chỗ quen biết ?
Minh Triệu lắc đầu tiến tới bàn trang điểm, cố gắng dùng kem che khuyết điểm để che giấu đôi mắt thâm quầng của mình, hy vọng không ai nhận ra được.
Cũng may là chẳng ai phát hiện ra, nhưng làm sao qua mặt được một người ?
Kỳ Duyên chỉ vừa gặp nàng ở tầng hai đã phải xót xa. Minh Triệu, loại mỹ phẩm nào có thể che giấu nỗi buồn và sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt chị ? Cô thật muốn ôm lấy nàng vào lòng và nói cô rất nhớ, rất yêu nàng. Nhưng không thể, cô vẫn còn rất tức giận vì nàng đã lừa dối cô. Cô kìm nén mọi cảm xúc lại rồi đi thẳng tới bàn làm việc.
Đột nhiên nhớ gì đó, cô rút trong túi ra một tờ giấy có vài dòng chữ, thong thả đứng dậy đi tới đưa cho nàng, rồi lại quay trở về bàn của mình.
Minh Triệu run run cầm tờ giấy, có dự cảm không lành, nàng thật không dám mở ra xem.
Bàn tay thon dài dần dần giở ra. Đúng là không ngoài dự đoán của nàng, chính là đơn thôi việc, trong hợp đồng có ghi rõ nếu muốn thôi việc phải báo trước một tuần lễ. Nhưng chỉ cần đọc được ba chữ đó, Minh Triệu lập tức quăng tờ giấy xuống sàn rồi đi tới chỗ cô. Đôi mắt trũng sâu bắt đầu ướt nhòe. - Duyên, đừng như vậy mà.....hức....đừng......
Kỳ Duyên đương nhiên xót xa. Cô chẳng thể nào tỏ ra lãnh cảm thêm chút nào nữa, cô đứng dậy đưa tay ra, đôi mắt cũng ươn ướt theo khóe mi. - Nín đi, chị đừng khóc nữa, tôi đau ở đây này. - Cô vừa nói vừa chạm tay vào ngực trái mình.
- Duyên.......- Nàng òa khóc ôm lấy cô. - Duyên.......chị xin lỗi mà, làm ơn đi.....
- Chúng ta.....tạm chia tay nhau đi.
Minh Triệu nghe xong như chết trân ngước lên nhìn cô, sau đó bàn tay run rẩy lau lấy nước mắt trên khuôn mặt mình. Phải rồi, là nàng đã bắt cô vướng vào mối tình tay ba không đáng có này, là nàng khiến cô trở thành người thứ ba trong mắt người khác, khiến cô đau buồn, khiến cô thất vọng. Tất cả là lỗi của nàng.
Minh Triệu lắc đầu như không đồng ý với quyết định vừa rồi của cô. Còn định nói thêm gì đó đã nghe tiếng có ai đó đang bước lên lầu. Nàng lập tức thu lại nước mắt, vuốt lại tóc tai.
BẠN ĐANG ĐỌC
UỐNG NHẦM MỘT ÁNH MẮT [ Triệu Duyên ]
FanfictionTôi đã từng nghe ai đó nói " uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời " Ấy, phiền phức thế, tôi thề là tôi ghét cái loại tình yêu sét đánh, chẳng có chút tin tưởng nào cả. Vậy mà ngang trái thế nào, tôi lại lỡ uống nhầm ánh mắt của ai đó khi mới...