Nàng cốc đầu cô một cái rồi ướm tay lên trán cô lần nữa. - Em đã ăn gì chưa ?
Cô lắc đầu vô lực, hồi sáng mẹ có đem cháo vào nhưng cô mệt mỏi nên không muốn ăn, thành ra bây giờ người cứ trống rỗng, khó chịu vô cùng. - Em đói.
Nàng lo lắng tạch lưỡi. - Đợi chị tí. - Minh Triệu nói xong lập tức đi xuống nhà, rón rén đi tới bên cạnh mẹ cô rồi hỏi. - Bác ơi, nhà mình có cháo cho Duyên không ạ ? Em ấy đói....
Mẹ cô ngước lên nhìn nàng. Hồi sáng đem vào thì cô không chịu ăn, bây giờ hàng xóm qua thì đòi ăn. Đúng là lắm trò. Bà chỉ tay vào bếp. - Cháo.....bác để trong đấy.
Minh Triệu nhoẻn miệng cười rồi đi vào trong, tự dưng bà lại nói năng dễ chịu như vậy, khiến nàng cũng vui thêm vài phần.
Còn về phía mẹ của Kỳ Duyên, bà thừa nhận bản thân hơi sân si với nàng một chút, chỉ một chút thôi. Chứ không có ghét bỏ gì. Con gái bà trước giờ rất ít bạn bè nên sống khá khép kín, thấy cũng tội tội, bây giờ nếu có thể có Minh Triệu là bạn thân thì bà cũng thấy vui lây cho con gái.
Minh Triệu cẩn thận đứng canh nồi cháo cho âm ấm lại rồi múc ra một tô nhỏ, còn chu đáo rót thêm ít nước lọc cho cô, đặt tất cả bao gồm thuốc vào một cái khay nhỏ rồi bưng lên lầu trên.
Cái con gấu kia vẫn rên hự hự trong chăn, có lẽ bệnh nặng lắm rồi. Nhìn mà xót kinh khủng, nhưng Minh Triệu vẫn giữ bộ mặt bình tĩnh, không thể để Kỳ Duyên biết mình quan tâm em ấy quá nhiều, tất sẽ sinh hư.
- Ngồi lên ăn cháo uống thuốc nào. - Nàng choàng tay qua đỡ cô ngồi dựa vào giường, còn lo lắng người ta đau lưng nên lấy hẳn gối mà lót dưới lưng.
Kỳ Duyên thờ hồng hộc, bụm miệng ho sặc sụa rồi dựa hẳn vào giường, người như muốn lả đi. - Em khó chịu......
- Ăn tí cháo rồi uống thuốc, nghỉ ngơi. - Nàng thổi nguội muỗng cháo, đút cho cô rồi nói.
- Vậy ngày mai em có cần đi làm không ?
- Em nghỉ làm luôn cũng được. - Nàng xéo xắc trả lời một câu, bệnh hoạn mà còn tham công tiếc việc, lỡ có bề gì rồi tính sao hả ?
Kỳ Duyên xụ mặt xuống bí xị. - Nhưng em sẽ nhớ chị....
- Nhớ thì uống thuốc cho mau hết bệnh rồi đi làm gặp chị. - Nàng lắc đầu đút cho cô thêm ít cháo, tay vén mấy sợi tóc đang bay tán loạn trên khuôn mặt cô.
Kỳ Duyên trưng ra bộ mặt thống khổ, ngoan ngoãn ăn hết tô cháo, uống hết mớ thuốc rồi nhìn Minh Triệu. - Em sẽ hết bệnh.
Mình cười xòa, y như trẻ con. Nàng thu dọn mọi thứ vào khay rồi đỡ cô nằm xuống, tay xoa xoa nhè nhẹ ở gò má cô, từng ngón tay thon dài lả lướt trên khuôn mặt góc cạnh của đối phương. - Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chị về.....ừm........bé thương gấu......gấu ngoan nha.
Kỳ Duyên u mê sờ ở ngực trái mình, ôi, trái tim cô có còn đập không vậy ? Từng cử chỉ và hành động của nàng như xoa dịu cũng như bóp nghẹn trái tim cô. Khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo sợ. Lo sợ bỗng một ngày nàng không còn dành những thứ ngọt ngào ấy cho cô nữa, mà là cho một người khác, chắc cô sẽ tự vẩn chết cho coi.
BẠN ĐANG ĐỌC
UỐNG NHẦM MỘT ÁNH MẮT [ Triệu Duyên ]
FanfictionTôi đã từng nghe ai đó nói " uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời " Ấy, phiền phức thế, tôi thề là tôi ghét cái loại tình yêu sét đánh, chẳng có chút tin tưởng nào cả. Vậy mà ngang trái thế nào, tôi lại lỡ uống nhầm ánh mắt của ai đó khi mới...