Ba.

14K 1K 81
                                    

"Óap ~~ "

Tiêu Chiến mới sáng sớm bước ra khỏi cửa đã ngáp một cái rõ to. Hôm nay xem ra lại trễ xe buýt rồi. 

"Alo? Anh đang đến trường đây. Cái gì? Thầy điểm danh đầu giờ? Anh đến liền!!!"

Hôm nay Tiêu Chiến không đi bộ đến trường.

Anh đang chạy bộ đến trường.

Anh chạy nhanh đến nổi tóc mái hất ngược ra sau, tóc bị hất ra sau rối thành một nùi.

Tiêu Chiến mặc kệ. Anh không muốn có thêm bất kì một dòng chữ nào ghi xấu thêm profile học tập của mình chỉ vì đi trễ nữa. Cứ như vậy, chạy băng qua dòng người đi bộ, chạy đến mồ hôi sắp túa ra, mệt chết đi được.

Lại phải dừng trước đèn đỏ trước cổng trường. Tiêu Chiến vội vã, nhìn lên, đèn đỏ còn 3 giây, thế nhưng hai bên đường cũng không nhiều xe cộ, anh chỉ còn cách liều mạng bước qua. Thế nhưng chân anh còn chưa kịp chạm đất đã bị kéo ngược trở lại.

"Đèn đỏ còn chưa chuyển xanh. Bộ anh chán sống hả?".

Đậu, mới sáng sớm đã bị mắng. Mà cái giọng mắng này, có chút quen tai à nha.

"Cậu...Vương Nhất Bác???"

Vương Nhất Bác ở phía sau anh, nhìn anh với vẻ mặt không thể lạnh hơn. Vậy nhưng hắn hôm nay cũng thật đẹp trai. Khuôn mặt nhỏ, ngũ quan sáng sủa, tóc có chút bù xù, nhưng chung quy là vẫn rất đẹp trai. Ê, nhưng mà đây đâu phải là trọng điểm đâu?

"Anh biết tôi?". Vương Nhất Bác nhướng cặp mày sắc sảo.

"A...không..."

"Đi đường phải nhìn đèn giao thông chứ?"

"Xin lỗi, tôi vội quá. Cảm ơn cậu nhiều nha. Đèn xanh rồi" Tiêu Chiến nhìn lên cột đèn rồi lại nhìn hắn

" vậy. . ."

Tiêu Chiến gượng cười liếc nhẹ cánh tay của người đối diện nắm chặt cánh tay trái của mình, có chút ngượng ngùng không đỡ được.

"Tôi phải đi trước. . .cậu có thể buông tay tôi ra được chưa?"

Vương Nhất Bác lúc này mới thả lỏng lực tay, buông xuống. Người kia vừa được thả đã chạy rất nhanh. Chạy không nhanh thì sẽ không kịp. Không kịp thì sẽ ăn hành. Mà hành ăn nhiều như vậy sẽ không ngon...

"Ca! bên này. Mau lên". Bành Sở Việt vội vẫy tay gọi anh lại. " May cho ca là vị giảng viên này còn đang bận đợi thư ký của lớp đi mua một ly cà phê đó".

Ờ, may ghê. Hình như hôm nay ra đường chưa xem lịch. Sáng sớm đã vắt giò lên cổ chạy bán sống bán chết. Cũng là sáng sớm đã bị tên học đệ kia mắng một câu chán sống.

Nhưng mà, cái người hôm qua giúp mình, thì ra cũng vẫn là cậu ấy. Hôm nay cũng đã giúp mình, mặc dù lời lẽ có chút không tốt.

Không tệ, học vấn cao, tính tình cũng tốt, biết giúp đỡ người lớn, là một học đệ ngoan ngoãn.

"Này, Vương Nhất Bác cậu ta, có bạn gái chưa?". Tiêu Chiến bâng quơ hỏi.

"Ể? Ca. Hôm nay anh cũng biết để ý chuyện nhà người ta rồi sao?" Lão họ Bành lại trêu anh.

"Không biết nữa, nhưng khá chắc kèo là vẫn chưa có đâu. Cậu ta nhìn uyên bác vậy thôi, nhưng hình như là một cái đầu gỗ, là một núi băng lạnh lẽo, nói về yêu đương nhất định sẽ cho rằng điều này vô vị rồi". Bành Sở Việt luyên thuyên.

[Done] [Bác Quân Nhất Tiêu / Bác Chiến ] [16+] _ Động Tâm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ