Ba mốt.

7.9K 673 41
                                    

Buổi tốt nghiệp hôm đó còn có Lưu Hải Khoan vận đồ cử nhân, Chu Tán Cẩm, Vu Bân, Kỷ Lý, Uông Trác Thành, Bành Sở Việt, Trần Trạch Hy cũng tham dự. Bọn họ chụp rất nhiều bức kỷ yếu với nhau, cũng cùng nhau đi nhậu một bữa.

Tối hôm đó bọn say bét nhè, Lưu Hải Khoan, Chu Tán Cẩm về một xe. Vu Bân đưa Uông Trác Thành và Kỷ Lý về một xe. Bành Sở Việt và Trần Trạch Hy cũng loạng choạng bắt taxi về nhà.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên lãnh trách nhiệm đưa bạn trai Tiêu Chiến về phòng trọ.

Mỗi một lần say thì bọn họ sẽ điên cuồng làm một lần, trần trụi ôm lấy nhau.

Vương Nhất Bác ôm người trong lòng mệt rã rời. Ngày mai anh ấy phải lập tức về lại Trùng Khánh rồi, lại phải xa nhau, thật sự không nỡ.

Tiêu Chiến run run mí mắt, miệng mơ màng.

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác vươn tay vuốt má anh, khẽ hỏi.

"Sao thế?"

Tiêu Chiến lầm bầm.

"Nhớ em...anh...mỗi ngày đều rất nhớ em."

Vương Nhất Bác vươn người hôn lên môi anh.

"Em cũng vậy."

Em ước gì chúng ta mỗi ngày sẽ lại ở bên nhau giống như ngày trước. Mỗi ngày ở cạnh anh, nhìn thấy anh, hôn anh, có được không?

...

Trưa ngày hôm sau, Tiêu Chiến túi lớn túi nhỏ xách đồ đạc chuẩn bị lên tàu về lại Trùng Khánh.

Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến xếp hành lý lên tàu, sau đó bước xuống.

"Mỗi ngày phải nhắn tin đấy.". Tiêu Chiến ở trước cửa tàu nhìn hắn nhắn nhủ. Vương Nhất Bác ôm anh một cái, tham lam vùi mặt vào vai anh, hít một hơi thật sâu loại mùi hương thân thuộc này, ghi nhớ trong tim.

"Đi mạnh khỏe. Tốt nghiệp rồi em sẽ đến Trùng Khánh."

Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng hắn như dỗ dành một đứa nhỏ.

"Ừ, về đây sẽ dẫn em đi ăn lẩu, chịu không?".

Vương Nhất Bác gật gật đầu nhỏ, sau đó nhấc đầu khỏi vai anh, thơm lên má Tiêu Chiến một cái.

"Tạm biệt."

Tiêu Chiến cúi đầu, tóc mái rũ trước mi mắt, trong lòng cảm thấy như tan chảy một loại cảm xúc mềm mại khó nói, ngước mắt nhìn hắn, sau đó cũng hôn lên má hắn thật nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói.

"Hẹn gặp lại."

Một câu hẹn gặp lại này, nói ra tưởng chừng như đã phải trải qua cả ngàn năm.

Hắn đứng giữa sân ga tấp nập người, nhìn đoàn tàu lăn bánh rời đi, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi nghẹn, mọi cảm xúc nhớ nhung chôn giấu dưới đáy lòng không thể nói hết, chôn chân đứng một chỗ nhìn anh rời đi.

Sân ga vẫn nhộn nhịp, chỉ có riêng mình hắn tĩnh lặng dõi theo đoàn tàu đã khuất bóng.

Yêu xa, thật không mấy dễ chịu.

[Done] [Bác Quân Nhất Tiêu / Bác Chiến ] [16+] _ Động Tâm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ