Thanh Hoa đã từ lâu vốn dĩ là một niềm tự hào to lớn của đất nước Trung Quốc. Chỉ bởi vì nơi đây quy tụ quá nhiều những nhân tài khí chất hơn người, cũng đã đào tạo ra những con người lãnh đạo có đầu óc siêu phàm.
Mà mấy người học giỏi ấy, họ không thích phí thời giờ của bản thân vào mấy thứ vớ vẩn không liên quan đến mình, dù họ có muốn đi chăng nữa.
Cái gọi là anh hùng bàn phím núp bóng giả danh đối với dân Thanh Hoa mà nói sẽ là loại hèn hạ không nên để mắt tới. Bọn họ thông minh như vậy, có rất nhiều thứ phải hướng tới, có rất nhiều mục tiêu được đặt ra, Thanh Hoa nhận bọn họ vào, cưng chiều bọn họ, bảo kê cho bọn họ thì bọn họ cũng tự biết cái gọi là trách nhiệm học hành tiến bộ của bản thân để không bị đuổi cổ ra khỏi trường.
Vậy cho nên khi những tin tức nổ ra trên diễn đàn trường, có thể thấy không tìm được dân Thanh Hoa nằm ở đâu trong các bài chủ điểm, chỉ toàn một lũ người ngoài bâu vào chỉ trích, ném đá.
...
Tiêu Chiến bước vào lớp, không có giống trong mấy bộ phim tình cảm học đường, sẽ bị cả lớp tụm năm tụm bảy chỉ trỏ xì xào bàn tán, mà ngược lại chỉ có nghe tiếng rì rầm của một vài nơi đang thảo luận về mấy vấn đề học hành, còn lại là những thanh niên chăm chú mắt kính dày cui hai mảnh đít chai cúi đầu nhìn máy tính gõ khóa luận.
Bành Sở Việt ngồi ở cúi lớp vẫy tay gọi Tiêu Chiến.
"Chiến ca."
Cũng như bao ngày, Bành Sở Việt luôn là người giữ chỗ cho sinh viên đi muộn Tiêu Chiến.
"Ca ăn sáng chưa? Em đói bụng quá."
Tiêu Chiến nhìn cậu ấy một bộ dạng trẻ con, bật cười lục lấy một chiếc bánh ngọt để trong cặp quăng đến trước mặt.
"Ăn đi."
Bành Sở Việt chộp lấy gói bánh, vui vẻ cảm ơn anh.
Tiêu Chiến để cặp dưới chân bàn, lấy laptop của mình ra mở nguồn. Lúc đợi máy sáng lên thì hơi mím môi, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
"Tối hôm qua, em có...đọc được gì trên diễn đàn không?".
Bành Sở Việt mồm gặm bánh mì, hai tay bận rộn gõ lạch cạch, quay đầu ngơ ngác "hả" một tiếng.
"Có, chuyện anh với tên nhóc Vương Nhất Bác hả? Đang định hỏi anh đó mà tại bận rộn chạy deadline quá."
Bành Sở Việt dừng tay lại cầm miếng bánh mì vừa nhai vừa quay sang nhìn anh.
"Sao? Hẹn hò được bao lâu rồi?"
Tiêu Chiến tròn mắt nhìn cậu ta.
"Em...không ngạc nhiên sao? Sao em bình thản quá vậy?".
Bành Sở Việt lấy ngón tay chà chà mũi.
"Em biết anh thích Vương Nhất Bác hơi bị lâu rồi nhé, từ cái hôm đầu năm nhất Vương Nhất Bác vừa đến cơ. Nhưng không nghĩ đến cậu ta vậy mà dám đồng ý hẹn hò với anh đó."
Tiêu Chiến nheo mắt.
"Anh làm sao? Mắc mớ gì cậu ta không dám hẹn hò với anh? Nói cho em biết cậu ta là người đeo đuổi anh mày đó".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Done] [Bác Quân Nhất Tiêu / Bác Chiến ] [16+] _ Động Tâm
FanfictionTên Truyện: Động Tâm CP: Vương Nhất Bác & Tiêu Chiến Category: thanh xuân vườn trường, ngọt ngào, nhẹ nhàng. Au: WithHoppi Rating: 16+. Những chương có H sẽ có warning sau. Summary: Niên hạ ngành công nghệ thông tin thích thầm Niên thượng ngành Mỹ...