Bảy.

11.4K 917 72
                                    

Quán mì lạnh này nằm ở một con hẻm nhỏ cạnh trường, người ăn đông đúc, bàn ghế có chút đơn sơ mộc mạc. Vương Nhất Bác bước vào quán, Tiêu Chiến theo sau. Hai người chọn một chỗ ngồi ngoài sân, gọi hai bát mì lạnh đặc biệt. Tiêu Chiến dựa theo khẩu vị của Vương Nhất Bác, gọi một tô giống y chang hắn. Ăn được đũa đầu tiên thì không ngừng kêu ngon. Vương Nhất Bác ngồi đối diện thấy anh nức nở khen, rất tự hào nói.

"Em đã bảo mà. Chỗ này tuy bình dân nhưng ăn rất ngon"

"Lão Vương giỏi. Cho em một like".

Có một chiều tháng 9, bầu trời nhuộm một màu cam rực rỡ, buông xuôi tất cả những tất bật bên ngoài dòng đời vội vã, ở lại bên người mình thích, dùng một bữa cơm chiều, trò chuyện những điều thường ngày, có lẽ là sự mãn nguyện tuyệt vời nhất.


"Trời tối rồi. Nhanh quá."

Bọn họ cùng nhau đi bộ về trường, phố phường đã lên đèn.

"Anh bây giờ phải về nhà sao?" Vương Nhất Bác đá đá mấy viên đá nhỏ bên đường, hỏi anh.

"Ừ, về nhà trọ. Còn em?"

"Về ký túc xá."

Chẳng hiểu sao nói đến việc chia tay trong một buổi tối mát mẻ đẹp trời này, có chút không nỡ.

"Anh có muốn...đi dạo mát một chút không?" Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi nhỏ.

"Đi dạo? Bây giờ chúng ta không phải đang đi dạo sao?" Tiêu Chiến bật cười, đứa nhỏ này lúc hỏi ý kiến người ta có chút ngốc.

"Đi mô tô. Em đậu xe ở trường. Anh có muốn chạy thử không?" Không dễ gì có mấy cơ hội như hôm nay.

"Wow, Vương Nhất Bác, em có bằng lái chưa đó?" Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nhìn sang.

"Dĩ nhiên là có. Anh đợi em ở cổng trường, em lấy xe đón anh, được không?" Vương Nhất Bác nhìn anh có chút mong chờ.

"Được, vậy anh đứng đợi em."

Tiêu Chiến đứng ở cổng trường, đèn vàng ở trên cao rọi xuống, in bóng lưng dài ngoằng trên nền đất. Chẳng mấy chốc đã nghe bên tai tiếng mô tô gầm gừ, ngầng đầu đã kịp thấy một chiếc mô tô xanh lam cực ngầu tiến đến. Người lái kia đầu đội một chiếc mũ mô tô ngầu không kém, hắn bóp thắng dừng xe trước mặt anh, cầm chiếc nón bảo hiểm trùm màu đen đưa cho anh.

"Của anh"

"Ây dô Vương Nhất Bác, không hổ là em. Anh nhìn em như vậy có chút sợ đó". Tiêu Chiến khẽ cười đeo nón bảo hiểm vào. Chân anh đạp lên bàn đỡ chân ở phía sau, tay vịn vào vai Vương Nhất Bác, thành công leo lên chỗ ngồi đằng sau.

"Anh ngồi vững chưa?" Vương Nhất Bác quay đầu sang bên hỏi.

"Được rồi. có điều em đi chậm thôi, anh sợ cảm giác mạnh lắm.". Tiêu Chiến hai tay đặt trên đùi mình, nghiêng đầu nói cho phía trước nghe.

Vương Nhất Bác hắn nghe anh nói một câu đó, liền khởi động con xe phân khối lớn của hắn, vặn tay ga phóng đi. Tiêu Chiến lúc  này bị quán tính, ngã người ra sau suýt té, hai tay luống cuống ôm lấy eo Vương Nhất Bác, giận dỗi hét lớn.

[Done] [Bác Quân Nhất Tiêu / Bác Chiến ] [16+] _ Động Tâm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ