Bốn mốt

8K 709 99
                                    

Lề: tại nay Việt Nam thắng nên đăng nè =)))))) dạo này mình đăng chậm vì công việc với việc học nặng quá, không viết nhanh đc, nhưng với 3 ngày nghỉ sắp tới đây mình sẽ ráng viết thật nhiều để đăng cho các bạn xem nhé :3 mà cũng sắp hết truyện rồi đó...

...

Mùa đông năm đó Tiêu Chiến một mình ở Trùng Khánh đón giáng sinh.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, bận rộn nhiều việc, Tiêu Chiến đi làm đến không thời giờ gọi điện cho hắn. Hắn có nhắn ngày cuối năm sẽ đến đón năm mới cùng anh. Tiêu Chiến cũng gật gù, bảo hắn cứ từ từ ở nhà với gia đình, không cần vội vàng về nhà với anh. Vương Nhất Bác kiên quyết từ chối.

"Em nhớ anh. Nhớ đến mỗi ngày đều nghĩ đến viễn cảnh ôm anh đè anh ra."

Tiêu Chiến chỉ biết nghiến răng thỏ chửi mắng: "...Đồ lưu manh."

Chuyện công việc đã phải khiến Tiêu Chiến đủ bận rộn, huống hồ còn vấp phải việc ba mẹ phát hiện Trịnh Nhã Kỳ đang hẹn hò với một người con trai không phải con trai mình.

"A Chiến. Con biết Kỳ Kỳ có bạn trai mới rồi?"

Tiêu Chiến hiếm khi có dịp dùng bữa tối với cả nhà, lại sắp bị lôi đầu tính chuyện cưới hỏi.

"Con không rõ. Chỉ thấy có lần cô ấy được một thanh niên tới đón."

Mẹ Tiêu Chiến khẽ thở dài.

"Cứ tưởng con bé đó ưng ý với con rồi chứ."

Tiêu Chiến gấp đồ ăn vào bát cho mẹ, an ủi.

"Mẹ, đừng lo nghĩ nữa. Nghĩ nhiều sẽ già đi đó."

Mẹ Tiêu nhìn con trai mỗi ngày bận bịu chuyện công việc, không có lấy thời gian đi chơi hẹn hò thì khẽ thở dài.

Có mấy hôm đến tận tối muộn Tiêu Chiến về nhà với chiếc áo khoác dài qua gối lấm tấm tuyết, mẹ của anh đi ngang phòng, chỉ thấy con trai mình thức đêm bật đèn với cặp kính cận xử lý tài liệu hợp đồng đến nửa đêm. Mẹ Tiêu thích xem thời sự, thấy những bản tin đăng tin tức về những trường hợp tuổi trẻ mắc bệnh lý trầm cảm, lo âu, tự kỷ liền cảm thấy sợ hãi. Muốn tâm sự nói chuyện với con trai nhưng lại không tìm được một khoảng trống trong thời gian này. Tiêu Chiến lúc bận rộn quá độ thường rất kiệm lời, nhưng vẫn cố mỉm cười nói một câu:

"Thưa ba mẹ con đi làm".

Rồi có một ngày, một ngày mà mẹ Tiêu thấy Tiêu Chiến thảnh thơi nghe điện thoại ngoài ban công. Hình như là gọi điện cho cậu bé Vương Nhất Bác đó, nói chuyện thật thân mật, cũng chưa từng thấy qua biểu cảm hạnh phúc của con trai cùng giọng điệu mềm mại như nước trước một học đệ thân cận như vậy, mẹ Tiêu liền có cảm giác không đúng ở đâu đó. Sau đó giống như sự hiếu kỳ đánh đổ mọi sợ hãi trong lòng, mẹ Tiêu bắt đầu để ý đến cậu bé Vương Nhất Bác. Dọn dẹp đồ trong phòng lúc trước vẫn thấy một chiếc khăn quàng cổ đặt trong góc tủ đồ, lúc đó liền biết là của Trịnh Nhã Kỳ tặng vì cách đó không lâu con bé đã từng hỏi nên đan khăn quàng màu gì cho Tiêu Chiến sẽ thích hợp. Cũng đã từng an tâm vui vẻ vì có vẻ Tiêu Chiến cũng chịu để ý người ta. Thế nhưng vỡ lẽ Trịnh Nhã Kỳ hiện tại đã có bạn trai, chiếc khăn quàng cổ đó cũng biến mất trong hộc tủ. Sau đó mới phát hiện sâu bên trong là một hộp bạch kim nhỏ nhắn, bên trong có đựng một chiếc nhẫn, còn có một bức hình của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Đằng sau tấm ảnh ghi dòng chữ "Bác Quân Nhất Tiêu.". Nét chữ này, rõ ràng không phải của con trai bà, vậy thì chỉ có thể của đứa nhỏ kia thôi.

[Done] [Bác Quân Nhất Tiêu / Bác Chiến ] [16+] _ Động Tâm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ