Chương 82: Đứa trẻ.
Khi con người chưa sinh ra có cảm giác như thế nào nhỉ?
Là ấm áp, an toàn hay mông lung?
Trang Khanh không mở nổi mắt ra, anh cảm thấy bản thân mình giống như bào thai còn chưa sinh ra, được bao xung quanh ở một nơi ấm áp. Cách đó không xa có người đang hát một bài ca dao anh nghe không hiểu, giai điệu vừa kỳ lạ lại vừa mang theo vài phần quen thuộc.
"Trời đất có vạn vật, trời lớn, đất lớn, vạn vật cũng lớn. Ban đầu trời đất hỗn độn, trời là trời, đất là đất, vạn vật sống."
"Thiên đạo vô tình cũng hữu tình, hàng vạn sinh vật có sinh cơ, người chết cũng sống, người sống cũng chết."
"Thế gian không có vĩnh sinh, có vĩnh hằng.........."
Trang Khanh mở mắt ra, phát hiện hồn của mình đứng trên một con sông đỏ sậm, hai bên bờ sông nở đầy những đóa hoa màu đỏ, vô cùng diễm lệ. Anh đứng trên mui của một chiếc thuyền, người lái đò đội nón rộng, trên người mặc trường bào màu tím than, tay áo bào rộng đang bay trong không trung.
"Ông muốn đưa tôi đi đâu?" Trang Khanh cúi đầu, nhìn áo bào mà mình đang mặc, bên trên thêu hoa văn ngầm lộng lẫy.
"Đương nhiên là đưa công tử tới nơi cần tới." Người đưa đò không quay đầu lại, "Công tử làm thay đổi mệnh cách của hung thú làm hại thiên hạ, công đức vô lượng, kiếp sau làm hoàng đế, chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách."
Lúc này đây Trang Khanh mới nhận ra, anh đang nằm mơ.
Người tu chân sẽ không dễ dàng nằm mơ, nếu như nằm mơ thì đó chính là một loại điềm báo trước nào đó.
Người đưa đò lại hát lên khúc ca kỳ dị kia, Trang Khanh đứng ở trên thuyền, nhìn cảnh sắc hai bên dần dần lui về phía sau, thấy hình bóng ngược của chính mình trên sông. Khuôn mặt này, không phải của anh.
Hoặc là nói, đây không phải là diện mạo của anh.
Ảnh phản chiếu trên mặt sông rất mơ hồ, nhìn không rõ dung mạo của anh, nhưng Trang Khanh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, vóc dáng của anh không giống thế này, cũng sẽ không mặc áo giấy.
Quan đội đầu phi long bạch ngọc, áo bào hoa văn đen, nhưng hình thức chế tạo cũng chính là kiểu quần áo của người đã mất.
"Nơi đây là sông Vong Xuyên?"
Anh cảm thấy trên mặt có hơi ngứa, vươn tay lau một cái, trong lòng bàn tay có vết máu đỏ sậm.
"Công tử kiến thức phi phàm........." Người đưa đò quay người lại nhìn anh, khuôn mặt già nua trở nên có chút quái dị, sau đó dừng tay chèo thuyền lại: "Công tử tới nhầm nơi rồi."
Trang Khanh nhìn ông ta, không nói gì cả.
Người đưa đò ở Minh Giới, nghe nói bọn họ nhận những hồn ma mới mất đi từ tay Âm Sai, sau đó dẫn độ qua sông Vong Xuyên, đi vào mười tám điện Diêm La, nhận sự phán mệnh của phán quan.
Trang Khanh nhớ rõ Minh Giới đã tiến hành quản lý hiện đại hóa, xây dựng cầu cùng tuyến xe trên sông Vong Xuyên, người đưa đò đã sớm thất nghiệp, bắt đầu làm ăn du lịch thuyền, nghe nói sống cũng không tồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ - Hoàn] Đừng kỳ thị giống loài - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
General FictionĐừng kỳ thị giống loài Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Editor: Cát Cánh Bản edit không sử dụng cho mục đích thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác ngoài wordpress và wattpad của mình. Phù Ly là một yêu tinh ở nông thôn chưa từng biết đến thế giới b...