Chương 4: Thể diện?
Diện mạo tà yêu quái dị, tại ngõ nhỏ chỉ dựa vào ánh sáng mặt trăng này, càng thêm vẻ đáng sợ. Trương Kha liên tục phun ra hai ngụm máu, nhìn người trước mắt mình, Phù Ly tay chân khẳng khiu, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, không nghĩ rằng bản thân mình đường đường là đệ tử ưu tú của Thanh Tiêu phái, sẽ phải chết ở hẻm nhỏ này, đã thế sau khi chết còn bị tà yêu moi tim mổ phổi.
Không đúng, cậu đã kéo Phù Ly về phía sau mà, tại sao đột nhiên lại chạy lên phía trước?
Đã đến nước này, còn muốn làm anh hùng cái gì?
"Đừng cố nữa, phun ra cả bát máu rồi, anh đứng vậy có mệt không?" Phù Ly quay đầu nhìn Trương Kha, chỉ thềm đá bên cạnh, "Cậu ngồi xuống đây được không?"
Ngồi cái em gái anh. Sắp chết đến nơi còn ngồi?
Trương Kha tức giận lại phun ra một ngụm máu, tên yêu quái này có biết cái gọi là nguy hiểm hay không? Trong lúc cậu đang suy nghĩ, tà yêu phía đối diện biến tay thành móng vuốt, vuốt nhọn sắc bén đánh vào người Phù Ly, tốc độ nhanh đến nỗi cậu không kịp kêu lên một tiếng.
Giây tiếp theo, cậu bỗng cảm thấy bản thân nhẹ bẫng, thắt lưng bị một vật gì đó nhấc lên, chờ lúc cậu lấy lại tinh thần, cả người đã đứng trên bức tường.
"Quy tắc của nhân loại nơi đây là dùng văn minh, một câu không vừa ý liền động thủ, không phù hợp quy tắc chút nào." Phù Ly mang theo Trương Kha, giống như đang mang một con gà nhỏ. Trương Kha cúi đầu nhìn bức tường xập xệ , không dám tùy tiện nhúc nhích, không may làm sập tường, cậu trở về lại bị phê bình.
Thôi quên đi, còn có thể trở về nghe mắng cũng là một chuyện may mắn rồi. Nghĩ đến đây, cậu dùng mu bàn tay lau vết máu dính bên miệng, cho tay vào túi lấy ra một đống bùa chú, nói với Phù Ly, "Cậu đi gọi người giúp đỡ, tôi ở đây giữ chân hắn."
Phù Ly liếc mắt nhìn bùa chú trong tay Trương Kha. Nhân loại bây giờ không chỉ đơn giản hóa kiểu chữ, còn đơn giản hóa cả bùa chú nữa sao? Vẽ còn không xong, loại bùa này liệu có bao nhiêu uy lực?
Khó trách khẩu hiệu của loài người hiện tại là phát triển khoa học kỹ thuật, ngày cả giới tu tiên vẽ bùa còn lười như vậy, nếu như thực sự xảy ra chuyện lớn thì cũng không thể dựa vào bọn họ được.
"Tôi không đi." Phù Ly ném Trương Kha ra phía ngoài bức tường, từ trên cao nhìn xuống nói, "Anh đi gọi người giúp đỡ, để nơi này cho tôi."
"Không ai được đi hết." Chu Yếm nhìn thấy hai người kia coi hắn như không khí, phi thân tiến lên, muốn trực tiếp lấy mạng Phù Ly. Phù Ly thấy hắn lại đây, nhẹ nhàng như chim yến nhảy xuống tường vây, tay túm lấy Trương Kha, "Quên đi, chúng ta cùng nhau chạy vẫn tốt hơn."
Vừa nghe thấy từ trốn, Trương Kha mở miệng chưa kịp nói gì đó thì đã bị một luồng gió lớn chặn họng. Cậu cảm thấy bản thân như là vật trang sức trên người Phù Ly, bị xách bay tới bay lui, tốc độ nhanh đến nỗi cậu suýt nôn ra.
Phù Ly bản thể là thỏ chắc, nhảy nhanh như vậy?
Mỗi khi tà yêu sắp đuổi kịp bọn họ, Phù Ly đều kịp thời né trành tập kích của tà yêu, Trương Kha ban đầu còn liên tục hoảng sợ nhưng về sau chỉ trầm mặc không nói. Tiếng gió vù vù bên tai, ánh trăng sáng trên đầu, Trương Kha chưa bao giờ cảm thấy không sợ chết như lúc này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ - Hoàn] Đừng kỳ thị giống loài - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
قصص عامةĐừng kỳ thị giống loài Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Editor: Cát Cánh Bản edit không sử dụng cho mục đích thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác ngoài wordpress và wattpad của mình. Phù Ly là một yêu tinh ở nông thôn chưa từng biết đến thế giới b...