Chương 30

1.2K 87 6
                                    

Không chỉ quần áo trắng, mặt của quý công tử cũng trắng toát.

Tóc của gã hất thẳng về phía sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, trên sống mũi đeo gọng kính màu vàng, lúc yên tĩnh lộ ra vẻ thân sĩ, thận trọng, trong ấn tượng của Ôn Kỳ, vị này rất giống mấy vị thiếu gia thời kì dân quốc, chỉ là từ những giọng nói, lời nói vừa rồi, rất có thể là bọn quân phiệt.

Giờ phút này rơi vào khốn cảnh, gã liền quăng cặp kính mắt xuống, nhanh chóng bước lên cầu thang, đồng thời cởi bỏ áo khoác cùng âu phục, chuyển từ chế độ quân phiệt sang khủng bố.

Lính đánh thuê ở bên đối diện vừa mới dùng lưới đánh bay một tên bảo tiêu, tự cho là hoàn thành nhiệm vụ, thấy gã cùng bà chủ đánh nhau, chần chừ đứng ở trên điểm cố định, hỏi: "Ôn thiếu, chúng tôi có cần ở lại canh chừng không ?"

Ôn Kỳ chống đỡ nắm đấm của tên thiếu gia quân phiệt kia, đơn giản đáp: "Mấy người xuống dưới tiêu diệt thứ quỷ quái trong lưới đi."

(Note: Em không biết edit khúc đánh đấm đâu huhu TvT)

Bọn lính hai mắt quan sát, thấy bà chủ của họ không ở thế hạ phong, lúc này mới yên lòng đi xuống.

Vừa mới bước xuống được nửa bậc cầu thang, liền nghe được tiếng hét "Á" thất thanh văng vẳng bên tai, thấy một nam nhân mặc âu phục giày da bay giữa trời xanh, "Bịch" một tiếng rơi xuống đại dương sâu thẳm, tựa như quẳng một cục đá xuống nước vậy.

Lính đánh thuê: "......"

Sớm đã nghe nói thứ quỷ này rất khủng bố, quả nhiên không lừa người a.

Bọn họ nhìn một chút thứ vừa đụng bay người kia, tên bảo tiêu áo đen đó vẫn còn đang chiến đấu cùng boss nhà mình, lại nhìn tên bảo tiêu còn lại đang nằm dưới đất, lâp tức đề cao cảnh giác, móc lấy dao găm quân đội, chuẩn bị một chút kiểu tóc mới cho thứ này.

Nhưng tên bảo tiêu này là cỗ máy giết người, cho dù hành động có bất tiện vẫn cố chấp thi hành mệnh lệnh, vì vậy mượn lực nhảy một cái, vẫn bọc nguyên cái lưới đánh cá mà nhảy lên. Hội chị em ngay cả câu "ngọa tào" còn chưa kịp phun ra liền thấy gã hướng về phía tầng trên, vội vàng bắt lấy lưới kéo ra đằng sau.

Bảo tiêu lảo đảo nửa bước, quay đầu lại, mang theo cái kính râm muốn rơi cũng chẳng được, đờ đẫn nhìn về phía ai kia, tựa hồ là muốn giải quyết chướng ngại trước.

Lính đánh thuê: "........"

Lúc này, trong đại sảnh loạn thành một đám, cùng với Hoàng lão bản đang khàn giọng rống to cuối cùng cũng mở cửa, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh la hét gào rít chói tai từ phía trước truyền tới, ông ngẩng đầu, chỉ thấy một đoàn nam nam nữ nữ xông tới, giống như tàu hỏa siêu tốc sắp đụng phải ông.

"Đừng.... Đừng chen lấn ! Ối !"

Hoàng lão bản một thân toàn mỡ suýt chút nữa bị chen lấn, xô đẩy thành miếng lương khô, hai chân đều không muốn chạm đất, run giọng nói: "Đừng đừng có đạp lên người khác, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy ?"

Đám người căn bản không nghe thấy lời ông, nhưng chuyện này không trở ngại việc bọn họ hoang mang sợ hãi gào thét mà trả lời.

[ĐAM MỸ] [Edit] Tôi Phải Đào Hôn - Nhất Thế Hoa ThườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ