Vương Nhất Bác vừa rời khỏi, chẳng biết Vương Hàn trêu chọc cái gì mà bị Tiêu Chiến nhấn đầu xuống dập cho một trận, còn bị vò đầu đến rối hết cả tóc mới chịu giơ tay đầu hàng. Anh ta vừa chỉnh lại trang phục vừa mắng một câu:- Thằng ch*! Nhàu hết áo rồi đây, cười cười cái gì, tao bẻ răng mày giờ!
- Hình tượng, giữ hình tượng đi Phó chủ tịch! - Tiêu Chiến lại cười ha ha, né mấy cái đánh vào bắp tay.
Vương Hàn cũng nghiêm túc ngồi lại, không đùa nữa, hất hàm hỏi Tiêu Chiến:
- Thấy thằng em tao thế nào?
- Tao nói mày đừng buồn, tới bây giờ tao vẫn không tìm ra sự liên quan giữa hai đứa bọn mày. Nó là em ruột mày thật đấy à?
- Nói chuyện thiếu đánh thế mày? Không là em tao, chẳng nhẽ là lại là em mày?
Vương Hàn dứ dứ nắm đấm về phía Tiêu Chiến. Anh bật cười, vừa tránh đi vừa nói:
- Mày ấy, tạm gọi là hoạt ngôn, mặt tiền không phải là rạng rỡ nhưng mà cũng không có bị đơ. Còn cậu ấm nhà mày, không phải tao bắt bẻ chứ đúng kiểu tổng tài lạnh lùng cao lãnh trong mấy bộ phim
Vương Hàn gật gù lắng nghe, cười cười nhìn thằng bạn đang bĩu môi kể lể cậu em trai mình cư xử kém như thế nào. Chờ Tiêu Chiến kể xong, anh từ tốn nói:
- Không phải nó khó gần hay xa cách gì đâu, mà nó ngại người lạ. Lúc nó còn bé mẹ tao đi làm mang nó đi theo, đến đâu người ta cũng hay nựng má, nhéo mũi hoặc là nhìn nó rồi trầm trồ, bàn tán này nọ. Dần dần nó ghét ai động vào người lắm, cũng thành ra cái kiểu thấy người lạ thì liền xù lông lên như thế. Với những người quen thân rồi thì nó sẽ khác.
Tiêu Chiến thấy Vương Hàn đang cười tủm tỉm, đôi mắt cũng ánh lên vẻ tinh nghịch. Bỗng nhiên anh nghĩ nếu mình có một đứa em như thế thì sao nhỉ? Anh là con một, cảm giác này anh không hiểu.
- Lúc còn bé, tao hay trêu cho nó khóc. Nó là con út, được bố mẹ chiều thành quen nên khi dỗi là giãy đành đạch, nhìn buồn cười lắm. Giờ nó lầm lì hơn trước, tao cũng chả buồn trêu.
Tiêu Chiến gật đầu lắng nghe, không đáp lại câu nào. Giọng Vương Hàn nhỏ dần, sâu kín thở dài:
- Tao bảo nó về làm cùng mày là cũng có ý nhờ mày chiếu cố nó. Mày cứ coi nó như em út trong nhà mà chỉ bảo. Nói thật, nếu không phải bố tao có ý định nghỉ ngơi sớm, tao cũng không gọi nó về đâu. Nó không ham muốn nhiều đối với chuyện làm ăn kinh doanh hay là kế nghiệp gia đình.
- Nó bao tuổi?
- Hai lăm rồi, nhỏ hơn bọn mình ba tuổi.
Tiêu Chiến nhấp ngụm nước, chép miệng nói:
- Nó cứ im như hũ nút thế tao chiếu cố thế nào được? Chưa kể, tính ra thì nó là chủ đấy, còn tao chỉ đi làm công thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
{BJYX} THƯƠNG (By Lam Ái Vân)
FanfictionGiữa chúng ta, không có ai phải chờ đợi ai, không ai đuổi theo ai... Chúng ta, là song hành. Cover: by Sheller_ ❤❤