Tháng ngày yên bình không mấy chốc cũng lại qua nhanh, gần đây Vân Mộng lại có lời đồn xuất hiện yêu thú không rõ nguồn gốc, vì vốn dĩ yêu thú này cực kỳ xuất quỷ nhập thần, lại vô cùng linh động, cũng bởi vì thế mà rất nhiều tu sĩ đến Vân Mộng săn đêm không ít người vô tình gặp phải liền bỏ mạng, số ít sống sót thì hôn mê bất tỉnh, dùng đủ mọi biện pháp cũng không thể cứu chữa. Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện trực tiếp đi điều tra vẫn không thể thu hoạch được gì, vốn dĩ muốn gặp được yêu thú không hề dễ, mười ngày nửa tháng lại xuất hiện một vụ, dần dần tu sĩ của các thế gia cũng không còn dám tiến đến gần khu vực của Vân Mộng để đi săn nữa. Giang Trừng lúc đầu cực kỳ chú trọng đến việc này, dốc hết toàn lực truy tìm dấu vết của yêu thú kia, nhưng một thời gian trôi qua không phát sinh vụ việc nào nữa, cũng coi như đành phải tạm thời gác lại sang một bên. Chỉ là Ngụy Vô Tiện vẫn có chút không yên tâm, âm thầm triệu hồi Ôn Ninh canh giữ trong ngoài Liên Hoa Ổ; có động tĩnh liền đến báo cho hắn biết.
Vụ việc này cứ trôi qua như vậy, dần dần cũng không còn nhiều người lưu ý đến nữa, thế là ai lại trở về làm việc nấy, cuộc đời ai biết trước sẽ như thế nào, chỉ mong có thể khỏe mạnh vui vẻ mà sinh sống.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện đặc biệt có nhã hứng muốn cùng Giang Trừng đi hái sen. Ban ngày đầu hạ thời tiết không khỏi oi bức, Giang Trừng lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở bên trong, tùy ý để cho Ngụy Vô Tiện đứng ở mũi thuyền chọn ra mấy cái đài sen đẹp nhất vứt đến trên thuyền. Hắn xắn tay áo lên cực kỳ thành thục mà bóc từng hạt sen ra bỏ vào trong đĩa đưa cho Giang Trừng. Bản thân lại nửa ngồi nửa nằm dựa lưng vào cột thuyền ném hạt sen lên không rồi rất thản nhiên mà đớp lấy. Hai người không nói chuyện nhiều, mà đúng ra là Giang Trừng không muốn nói chuyện nhiều, đa phần là Ngụy Vô Tiện thao thao bất tuyệt không ngừng, ngươi kia chỉ ngồi ở một bên lắng nghe, lâu lâu ứng hắn vài câu hoặc hậm hừ vài tiếng coi như đáp lời. Được một lúc không còn thấy người kia nói gì nữa, không gian xung quanh hai người chợt trở nên yên tĩnh, mặt hồ vài con chuồn chuồn lướt nước vù vù ngang qua cùng với xa xa tiếng dân chúng lời qua tiếng lại buôn bán, Giang Trừng lại có chút thích thú thanh nhàn. Nhìn qua một chút, mới biết Ngụy Vô Tiện khép mắt ngủ thiếp đi từ bao giờ. Tên ngày tính tình hiếu động phóng khoáng không lúc nào là chịu ngồi yên một chỗ, nay bởi vì Giang Trừng mà chấp nhận hằng ngày ở một bên phò tá, chăm sóc; tâm Giang Trừng khẽ xao động một hồi, có chút ấm áp truyền đến trái tim của hắn... như vậy thật tốt, tháng ngày còn lại có người ở bên ta...
Giang Trừng ngắm nhìn người kia một lát, đến khi cảm thấy mặt trời đã lên quá đỉnh, khí trời cũng vì thế mà nóng nực hơn, mới chống đùi chậm rãi đứng dậy, tính đi đến chèo thuyền trở về. Đang cúi người nhặt mái chèo liền bị một cỗ lực cánh tay kéo xuống, Giang Trừng không kịp phản ứng đã thấy mình cả người bị nghiêng hẳn sang một bên, đổ vào trên thân của Ngụy Vô Tiện.
Cũng không đợi Giang Trừng mở miệng nói cái gì, Ngụy Vô Tiện vòng hai tay ôm chặt lấy người kia, áp môi lên mái tóc của hắn, lại vuốt vuốt lưng hắn như dỗ. Giang Trừng bị ôm không thoải mái khẽ xoay mình, ngẩng đầu nhìn lên tên kia hai mắt nhắm nghiền, cái cằm đặt ở trên đầu hắn cọ cọ lại thản nhiên mà ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tiện Trừng] Buông bỏ
FanfictionSau sự kiện Quan Âm miếu 3 năm. Giang Trừng rốt cuộc cũng có thể buông xuống được Ngụy Vô Tiện.. ... . . . " Ngụy Vô Tiện, ta mệt rồi... ngươi buông tha cho ta có được hay không..." . . . . . " A Trừng, ngươi muốn đánh ta, giết ta cũng được. Nhưng...