Đúng vậy, mười chín tuổi năm đó, ta muốn chết.
Liên Hoa Ổ bị diệt sau hai năm, ta một tay cầu xin giúp đỡ từng bước một trùng kiến gây dựng, Kim Đan bị hóa đi ngẫu nhiên lại có được, a tỷ vẫn còn, Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng còn ở bên cạnh của ta. Ta mười chín tuổi, đem tất cả nhiệt huyết ước vọng ném ở phía sau, một thân gai góc mạnh mẽ chống đỡ cả gia tộc. Ngươi có còn nhớ chăng? Năm đó chỉ có ba tỷ đệ của chúng ta nương tựa che chở lẫn nhau, ngày đêm chạy đông chạy tây chiêu dụ môn sinh, khom người cúi đầu van cầu giúp đỡ. Vân Mộng Giang thị bị Kỳ Sơn Ôn thị diệt môn trở về sau, không có lấy một chỗ dựa, bị các thế gia xa lánh, thậm chí việc chiêu sinh cũng không ít lần bị từ chối xua đuổi. Ta không mệt mỏi chăng? Làm sao sẽ không, ta còn trẻ như vậy a, đã biết đến cái gì là tính toán an bài, sắp xếp lại cả gia tộc đâu. Ban ngày hướng bên ngoài lựa lời thương lượng, ban đêm cũng không quản mệt mỏi lao đầu vào thư phòng tìm cách xây dựng lại Giang thị. Người tu tiên sức lực hơn người, nhưng dù gì cũng không thể tránh khỏi kiệt sức chán nản. Ngụy Vô Tiện, ta muốn bỏ cuộc.....
Đêm đó ta bưng lấy mũi của mình trào ra máu tươi, gục đầu xuống bàn cũng đem hết thảy công văn giấy bút đều quăng hết xuống dưới mặt đất.
' Mệt mỏi quá, ta thực quá mệt, ta không muốn tiếp tục nữa. '
Ý nghĩ này không biết đã xoay vòng ở trong đầu của ta bao nhiêu lần, thế nhưng ta không thể bỏ cuộc, ta càng không có sự lựa chọn, hàng trăm hàng ngàn người dân của Vân Mộng còn đang trông cậy vào ta chấn hưng gia tộc, còn đang đợi ta giúp họ có được một cuộc sống tốt đẹp hơn. Ta nhắm mắt lại, để cho mình bình tĩnh một lúc, hồi lâu như lấy lại được quyết tâm mà lần nữa ngồi dậy, đem bản thảo công vụ từng cái nhặt lên, tập trung xử lý.
Cũng vào đêm đó a tỷ đến tìm ta, nàng đem cây bút ta cầm nhẹ nhàng bỏ xuống, lại cẩn thận đặt một chén canh nóng hổi ngay ở trước mặt ta. Ta muốn đối với nàng cười một chút tỏ vẻ mình vẫn ổn, thế nhưng là khóe miệng có như thế nào cũng không thể kéo ra một cái tươi đẹp nụ cười, vặn vẹo khó coi vô cùng. A tỷ bất đắc dĩ lắc đầu, ôn nhu xoa đầu của ta, dặn dò ta không được quá vất vả, ảnh hưởng đến sức khỏe. Ta đáp một câu ứng với nàng, lại vui vẻ vùi đầu uống canh, cũng có lẽ là không để ý đến trong mắt của a tỷ chất chứa cưng chiều cùng nước mắt. Chỉ là ta uống chưa hết nửa chén canh, thì đã bị cái tên sư huynh chết bầm nào đó đẩy cửa lao vào miệng không ngừng hô to lấy sư tỷ ngươi bất công, sau đó liền vươn tay muốn đoạt đi chén canh trong tay ta. Chúng ta nhao nhao một hồi, ta cuối cùng cũng không còn khí lực để mà tiếp tục cùng ngươi đùa giỡn, vẫn là phải dâng cho ngươi chén canh uống dở kia. Ngươi cũng thật kì lạ, rõ ràng a tỷ nấu canh rất nhiều, ngươi có thể lấy một cái chén khác để uống kia mà, vì sao nhất định phải cùng ta tranh đoạt? Về sau ta nhìn ngươi uống xong, chà xát một chút khóe miệng, lại như đắc ý hài lòng mà hướng ta cười đến mười phần tự nhiên vui vẻ; ta mới bỗng nhiên nhận ra rằng, ngươi vốn dĩ không đói, càng không muốn cùng ta hơn thua cái gì, ngươi chỉ là thích cùng ta chơi đùa, để cho ta vui vẻ thoải mái hơn, cũng là để phần nào đó cứu vãn lấy người thiếu niên Giang Trừng đang từng ngày bị chính tay ta giết chết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tiện Trừng] Buông bỏ
FanfictionSau sự kiện Quan Âm miếu 3 năm. Giang Trừng rốt cuộc cũng có thể buông xuống được Ngụy Vô Tiện.. ... . . . " Ngụy Vô Tiện, ta mệt rồi... ngươi buông tha cho ta có được hay không..." . . . . . " A Trừng, ngươi muốn đánh ta, giết ta cũng được. Nhưng...